Trở về chỗ ở, Lâm Chính đặt Ái Nhiễm ở tầng cao nhất của Phượng Hải Các, đồng thời chạy đến chỗ Hoa Thiên Hải, chữa thương cho đám người Hoa Vi Vi.
Khi mọi việc xong xuôi thì trời đã tối.
Công tác phòng ngự của liên minh Thanh Huyền gần như hoàn hảo dưới sự sắp xếp của thành chủ Nam Ly Thành và trang chủ Vân Tiếu.
Ngày mai có thể phát huy bao nhiêu tác dụng, chỉ có thể do ý trời.
"Thời gian gấp gáp, tôi phải bế quan, sáng mai mới ra, tối nay mọi người phải canh giữ cẩn thận, chờ tôi xuất quan”.
Lâm Chính liếc nhìn kỳ hoa dị thảo được mang đến từ Tiên Cốc, lập tức nói với mọi người.
“Minh chủ yên tâm, nơi này cứ giao cho chúng tôi!”
Trang chủ Vân Tiếu gật đầu.
"Nếu có việc khẩn cấp, cứ gõ cửa gọi tôi”.
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó xoay người đi bế quan.
Mọi người bắt đầu dẫn người tuần tra.
Đêm nay, chắc chắn là một đêm không ngủ.
Khi màn đêm buông xuống, nhiều người từ các tông môn thế gia bắt đầu tiếp cận liên minh Thanh Huyền.
Bọn họ có chung ý tưởng với đám người trong Độc Cô Thành, cũng muốn chen một chân.
Dù sao vốn riêng của liên minh Thanh Huyền rất lớn.
Mặc dù mới thành lập, nhưng vì dân số đông đảo, liên minh có cơ sở, khai thác mỏ, trồng vườn thuốc, nhiều không đếm xuể.
Trên núi Thiên Thần.
Giờ phút này, nơi này đã chật kín.
Khắp đỉnh núi chi chít toàn người là người.
Vu Hồng chật vật chạy vào Thiên Thần Điện đổ nát trên đỉnh núi.
Mãn Long - gia chủ nhà họ Mãn đang ngồi trong điện thảo luận sách lược với đám người Nữ Hoàng Thiên Trì và Khổng Dương.
"Đây không phải bá chủ Vu Sơn - Vu Hồng đại nhân ư? Sao lại nhếch nhác vậy?”
Thấy Vu Hồng đi vào, Khổng Dương cười lớn.
Sắc mặt Vu Hồng trắng bệch, ngẩng đầu nhìn hắn sau đó bước lên ôm quyền: “Đại nhân...”
“Vu Hồng, người đâu?”
Mãn Long cau mày, mở miệng hỏi.
“Không... Không dẫn đến...”
“Ông tổ đã trấn giữ ở chỗ này trước, nói rằng cảm nhận được sức mạnh đặc biệt phóng lên trời, do đó mới chạy đến phía tây, mà phía tây hình như là nơi các cô dẫn người mai phục người của liên minh Thanh Huyền, chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
Mãn Long lạnh lùng nói.
Vu Hồng há miệng, thấp giọng nói: "Chúng tôi muốn bắt Ái Nhiễm và Nam Hạnh Nhi, nào ngờ... Lâm minh chủ xuất hiện, tôi không phải đối thủ của Lâm minh chủ, nếu không phải ông tổ ra tay giúp đỡ, chỉ sợ tôi... không về được nữa... "
"Nói cách khác, anh cả của tôi, anh ấy... anh ấy...”
Người phụ nữ bên cạnh Mãn Long hét lên chất vấn.
Người phụ nữ này là em gái Mãn Mục, tên là Mãn Yến.
“Xin lỗi Yến phu nhân... Mãn Mục đại nhân... bị Lâm minh chủ giết chết rồi...”
Mãn Yến nghe thấy vậy, ngất ngay tại chỗ.
“Khốn nạn!"
"Lẽ nào lại như vậy!"
“Vu Hồng! Cô còn có mặt mũi quay về sao?”
Toàn bộ thành viên nhà họ Mãn ở hiện trường vô cùng tức giận, hoặc là mắng mỏ Lâm Chính hoặc là phỉ nhổ Vu Hồng.
Sắc mặt Mãn Long u ám, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vu Hồng: “Nhiệm vụ thất bại, người nhà họ Mãn đều bị giết, cô còn dám quay về? Vu Hồng! Cô đáng bị tội gì?"
“Đại nhân... tôi...”
“Người đâu, bắt lấy Vu Hồng, hôm nay tôi muốn luyện sống cô ta!”
Mãn Long hét lên.
"Rõ!"
Cao thủ nhà họ Mãn từ hai bên tiến lên phía trước.
“Cô ta không có lỗi, sao có thể giết người lung tung? Gia chủ nhà họ Mãn chẳng lẽ lại để bụng chuyện này sao?"
Ngoài điện vang lên một âm thanh cực lớn.
Mọi người vừa nghe thấy bỗng kinh ngạc, rối rít đứng lên quỳ gối, dập đầu bái lạy nơi phát ra giọng nói.
“Bái kiến ông tổ!”
“Lễ bái ông tổ!”
...
Âm thanh như thủy triều, như núi kêu biển gào.
Sao đó, một luồng sáng vàng rọi vào trong điện.
Khi mọi người lấy lại tinh thần thì thấy một ông lão tóc trắng, râu trắng, mặc áo bào trắng đứng ở trên điện.
Ông lão chắp hai tay sau lưng, đôi mắt trắng như ngọc, tiên khí tràn ra từ trong cơ thể, làm nổi bật tiên ý dồi dào.
Người này chính là ông tổ nhà họ Mãn.