Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Tần Vô Song trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất là tiêu diệt La Đĩnh. Chỉ cần La Đĩnh còn sống sót sẽ là một mối nguy hiểm vô cùng to lớn.
Tâm lý của tên La Đĩnh này không thể đo lường bằng suy nghĩ của người bình thường. Trước khi mâu thuẫn được kích phát, La Đĩnh đã dùng sự điên cuồng đối phó với người thân ở các quốc gia nhân loại của Tần Vô Song. Nếu như mâu thuẫn hoàn toàn bị kích phát, La Đĩnh thoát thân thành công thì sự trả thù của hắn sẽ còn dữ dội hơn nhiều.
Có kinh nghiệm giáo huấn này, Tần Vô Song đã rất quen thuộc với phong cách của La Đĩnh nên sẽ tuyệt đối không để cho La Đĩnh có cơ hội. Hắn không muốn bản thân mình cảm thấy hối hận.
La Đĩnh tăng tốc thêm vài lần nhưng phát hiện bản thân vẫn chưa thể thoát được khỏi sự truy tung phía sau, mặc dù khoảng cách là hai ba trăm dặm nhưng thần thức của đối phương dường như có thể khóa chặt vị trí của hắn, theo sát phía sau, không chịu buông tha.
La Đĩnh tức giận nghiến răng ken két, hắn chưa bao giờ nghĩ là bản thân lại có một ngày bị Tần Vô Song truy sát. Mọi chuyện chẳng khác gì một giấc mơ, mà còn là một giấc mơ đáng sợ.
Tán tu đến từ các quốc gia nhân loại mà hắn coi thường bây giờ lại truy sát khiến hắn phải trốn chui trốn lủi, cảm giác ấm ức này quả thực không từ ngữ nào có thể diễn tả nổi.
Một trước một sau, hai bên vẫn duy trì khoảng cách ban đầu. Âm Dương Tử Vân Dực của Tần Vô Song mặc dù mới luyện hóa thành công không thể phát huy tác dụng cực đại, bởi vậy duy trì tốc độ cực hạn này đã là một sự phát huy siêu nhiên.
Nhưng mà, hai bên đã truy sát nhau một ngày một đêm, ngay cả thời gian chợp mắt cũng không có, bây giờ đã ra khỏi phạm vi Bài Sơn Phủ tiến vào địa giới Hành Sơn Phủ.
Tiến vào Hành Sơn Phủ, ký ức trong đầu Tần Vô Song càng trở nên sống động. Nhưng lúc này Tần Vô Song còn tốt hơn La Đĩnh gấp nhiều lần, bởi vì từ đầu đến cuối, La Đĩnh chỉ chống chọi một mình, còn bên Tần Vô Song thì sử dụng luân chiến.
Đầu tiên hắn đưa ba đầu linh thú quay về Phong ấn Đồ quyển, đuổi được một lúc hắn lại nghỉ ngơi một chút, lúc đó Độc Giác Thần Mã, con linh thú có tốc độ trùng kích nhanh nhất sẽ được triệu hồi ra còn bản thân thì cưỡi trên lưng nó, vừa tranh thủ phục hồi nguyên thần, vừa có thể nghỉ ngơi.
Khi nào Độc Giác Thần Mã bắt đầu cảm thấy mệt, Tần Vô Song sẽ triệu hồi Khiếu Nhật Thiên Phượng, phương thức luân chiến này khiến bọn chúng đều có thể được nghỉ ngơi hợp lý.
Nhưng bên La Đĩnh thì không được thoải mái như vậy. La Đĩnh mệt mỏi bôn tẩu, mệt đến nỗi nguyên thần của hắn sắp nổ tung mà vẫn thấy truy binh phía sau sinh long hoạt hổ đuổi theo.
La Đĩnh chán nản đến cực điểm nhưng hắn không rảnh để có thể quan sát truy binh bởi vậy trong lòng càng phẫn nộ, càng khó hiểu.
- Tên Tần Vô Song đó tu vi không thể bằng ta, sao hắn có thể đuổi sát ta được như vậy? Không lẽ thân thể hắn bằng sắt, không biết mệt?
La Đĩnh không thể tin, hắn cảm thấy cảnh giới tu vi của Tần Vô Song không có lý nào hơn được hắn. Nhưng sự thực đúng là như vậy khiến nộ hỏa của hắn càng bùng phát.
Đang phi hành, La Đĩnh nhìn thấy trước mặt xuất hiện núi non trùng điệp, rõ ràng có năm tòa sơn phong, sừng sững cao vút, là Thần Chỉ Sơn của Nguyên Nguyên Tông, cũng là địa bàn của Nguyên Nguyên Tông.
La Đĩnh thầm nghĩ:
- Nguyên Nguyên Tông mặc dù không có giao tình gì với La Thiên Đạo Trường ta nhưng ta thân là đệ tử của La Thiên Đạo Trường, nếu như đến Nguyên Nguyên Tông phát tín hiệu cầu cứ thì Nguyên Nguyên Tông sao dám không ra tay tương trợ?
Nghĩ đến đây, La Đĩnh trong lòng liền có luôn chủ ý, chạy nhanh về phía Thần Chỉ Sơn. Bây giờ hắn đã có chút mệt mỏi, nếu như không được nghỉ ngơi điều chỉnh thì chỉ cần xuất hiện một kẻ công kích cũng có thể phá hủy hoàn toàn phòng tuyến của hắn.
Nghĩ đến đây, La Đĩnh đã bay tới trên Thần Chỉ Sơn, đang định đáp xuống thì thấy dưới mặt đất lệ khí ngút trời và một luồng sát khí vô cùng lăng lệ xộc thẳng lên.
La Đĩnh ở trên không phát hiện ra giữa sườn núi Thần Chí Sơn đang có một toán đông tu luyện giả đang chiến đấu với nhau, hơn nữa binh lực của hai bên đều rất đông, cường giả cũng nhiều khiến La Đĩnh cũng phải cảm thấy rùng mình.
Ở Thần Chỉ Sơn đang diễn ra một cuộc đại chiến sinh tử.
Hai phe giao chiến chính là Thương Vân Đạo Trường và Nguyên Nguyên Tông, hơn nữa hai bên còn dốc toàn bộ tinh lực, trận chiến có thể gọi là thiên hôn địa ám.
La Đĩnh chưa kịp đáp xuống đã bị sát khí chấn trụ. Mặc dù chỉ là trận chiến giữa hai đại môn phái tam lưu và nhị lưu nhưng những cường giả lợi hại nhất trong đó cũng có thực lực của Hư Võ Đại viên mãn.
Với thực lực như vậy, La Đĩnh không thể chen vào được.
Chỉ nghe thấy bên dưới hét lên:
- Những kẻ không liên quan chỉ đi qua Thần Chỉ Sơn thì mau mau rời khỏi đây, muốn sống thì đi càng xa càng tốt! Hôm nay, là ngày tận thế của Nguyên Nguyên Tông, kẻ nào muốn chết cùng thì xuống đây!
Đây là lời cảnh báo của Thương Vân Đạo Trường, rõ ràng sát lục của hai bên đã tiến triển đến mức độ không chết không thôi.
La Đĩnh vẫn không bỏ cuộc, định tìm một góc kín đáo ẩn mình để mê hoặc sự chú ý của bọn Tần Vô Song. Nhưng chủ đích này vẫn chưa kịp thực hiện thì lời cảnh báo bên dưới lại vang lên:
- Tên kia, còn xuống thêm một bước nữa là chết đấy!
La Đĩnh nhất thời cảm nhận thấy một sức ép rất lớn từ bên dưới xông lên, than thầm một tiếng, trong bụng biết là không còn có thể hy vọng gì ở Thần Chỉ Sơn nữa nên tiếp tục bay về phía trước. Địa hình khu vực này hắn thuộc như lòng bàn tay, biết rằng cứ tiếp tục bay về phía trước là sẽ tới Cuồng Diễm Nhai của Kê Quan Sơn, nơi đó có thạch lâm tự nhiên, lại được ông trời độc hậu, có lẽ có thể lợi dụng.
Nghĩ đến đây, La Đĩnh cố khắc phục cảm giác mệt mỏi, toàn lực bỏ chạy.
Hai bên ngươi truy ta đuổi, bọn Tần Vô Song dựa vào ưu thế luân chiến nên đã dần dần rút ngắn được khoảng cách với La Đĩnh.
Còn La Đĩnh, đương nhiên đã tới tình cảnh không còn chỗ để xoay sở, hai ba ngày liên toàn lực bỏ chạy đã khiến linh lực của hắn bị tiêu hao đến cực điểm. Nếu như còn tiếp tục bỏ chạy thì hắn sẽ quỵ mất.
Cách đó không xa, Tần Vô Song đang khuếch tán thần thức và đã cảm nhận được khí thế suy kiệt của La Đĩnh, mừng rỡ:
- La Đĩnh đã có chút kiệt sức rồi, ta đoán, hắn sẽ phải dừng lại nhanh thôi, mọi người toàn lực đuổi theo, lần này không được để cho hắn chạy thoát nữa!
Tần Vô Song biết địa hình của nơi này nên cũng biết đi thêm một đoạn nữa, nơi tốt nhất để hạ xuống chính là Kê Quan Sơn. Theo như những gì mà hắn phỏng đoán, La Đĩnh có lẽ sẽ đáp xuống ở Kê Quan Sơn.
Lúc này bọn Tần Vô Song gần như là không chút hao tổn, khí thế chấn hưng, tinh lực cũng thịnh nên nhanh chóng tăng tốc, một hơi đuổi theo đến cùng.
Quả nhiên như những gì Tần Vô Song phỏng đoán, La Đĩnh đáp ngay xuống gần Kê Quan Sơn và thu hết mọi khí tức lại. La Đĩnh vừa đáp xuống, mọi manh mối quỹ tích và dao động linh lực cũng hoàn toàn biến mất. Đợi hắn dung nhập vào giữa đại sơn chập trùng, muốn tìm được hắn cũng rất khó khăn.
Nhưng Tần Vô Song biết La Đĩnh nhất định sẽ đáp xuống Kê Quan Sơn bởi vì vừa bay đến Kê Quan Sơn, quỹ tích phi hành và dao động linh lực của hắn đều dừng lại. Không còn nghi ngờ gì, La Đĩnh đã trốn xuống đây.
Tần Vô Song chẳng còn xa lạ gì với Kê Quan Sơn, thậm chí còn có thể nói là rất quen thuộc. Hắn đã từng ở đây tu luyện, ở đây gặp mặt Mộ Dung Thiên Cực và thậm chí rất nhiều chuyện sau đó cũng đều xảy ra ở Kê Quan Sơn này. Bởi vậy mới nói sự thông thạo của Tần Vô Song với Kê Quan Sơn tuyệt đối hơn hẳn La Đĩnh.
Xuất phát từ nguyên nhân này, trên phương diện tìm kiếm, Tần Vô Song cũng rất tự tin và rất có tính châm đối. Hắn lập tức thăm dò xung quanh, triệu hồi ba đại linh thú phân công bọn chúng tìm kiếm thế nào, giăng lưới ra sao. Tần Vô Song biết, dù có phải dùng phương thức tìm kiếm trải thảm thì cũng phải lôi được La Đĩnh ra. La Đĩnh chưa chết, đại nạn chưa thể dừng lại.
Sau một khắc tìm kiếm, tạm thời chưa có thu hoạch gì. Tần Vô Song nói với Tịnh Đàn Bảo Trư:
- Bảo Trư, khởi động cổ họng của ngươi, dùng những tiếng gầm gừ mạnh nhất, những âm phù không theo quy tắc nhất tạo ra một tạp âm khó nghe nhất, khiến người ta khó chịu nhất ra đây!
Tịnh Đàn Bảo Trư sủng sốt:
- Chủ nhân, mặc dù Lão Trư rất giỏi trong chuyện này, nhưng mà để làm gì?
- Tên La Đĩnh này nhất định đã trốn vào một nơi bí mật nào đó khôi phục tinh lực, chúng ta tuy rằng nhất thời không thể tìm ra hắn nhưng cũng tuyệt đối không được để hắn thoải mái. Người dùng tạp âm quấy nhiễu nguyên thần của hắn, khiến hắn tâm phiền khí loạn, không thể tập trung tâm thần, như vậy, tốc độ hồi phục của hắn sẽ chậm hơn rất nhiều.
Tịnh Đàn Bảo Trư hiểu ra, gật đầu cười nói:
- Cái này dễ thôi!
Nói đoạn, mở to vòm họng, bắt đầu rống rít các loại âm thanh kỳ quái, những âm thanh kỳ quái đó chẳng khác gì phá đồng lạn thiết, khiến người ta vô cùng khó chịu.
Ngay cả Khiếu Nhật Thiên Phượng và Độc Giác Thần Mã nghe thấy âm thành phá la của Tịnh Đàn Bảo Trư cũng cảm thấy khó chịu chỉ muốn trảo tâm nạo can.
La Đĩnh lúc này đang trốn trong thạch lâm rậm rạp, tập trung toàn tâm tu luyện, tranh thủ từng giây từng phút phục hồi nguyên thần. Đúng lúc đang cảm thấy an nhàn thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh rung trời như tiếng phá la, khiến tâm trí hắn cực kỳ khó chịu, suýt nữa thì hộc máu.
Cố gắng quên đi tạp âm đó nhưng tạp âm mà Tịnh Đàn Bảo Trư phát ra rất có tính xuyên thấu, mỗi âm phù giống như những con chuột nhỏ len lỏi vào thần thức của La Đĩnh, quấy nhiễu thần kinh của hắn, quấy nhiễu tư duy của hắn, khiến hắn bất luận thế nào cũng không thể chuyên tâm được.
Nếu như La Đĩnh lúc này chưa tiêu hao quá độ thì có lẽ đã không chịu được khảo nghiệm này. Nhưng thân thể hắn lúc này đã như cung lên hết đà, cộng thêm sự quấy nhiễu này đương nhiên thập phần khó chịu, như đang có vô số con kiến đang bò trên tim gan hắn, lại giống như đang có một con dao nhỏ đang không ngừng cứa vào tim gan hắn, khó chịu vô cùng.
Nhà dột còn gặp mưa dầm, đúng lúc La Đĩnh đang cảm nhận từng cơn khó chịu trong người thì giọng nói của Tần Vô Song lại vang lên:
- La Đĩnh, hào khí ban đầu của ngươi đâu rồi? Ta biết ngươi đang trốn trong Kê Quan Sơn, nhưng ngươi có thể không biết một điều, ta còn quen thuộc với Kê Quan Sơn này hơn ngươi nhiều!
La Đĩnh mới loáng thoáng nghe thấy, phổi đã như muốn nổ tung. Bây giờ hắn mới nhớ ra Tần Vô Song đúng là đã ở lại đây một thời gian. Kế hoạch một lần nữa thất bại khiến hắn bối rối vô cùng. Nhưng La Đĩnh không hề hoảng loạn. Kê Quan Sơn này kéo dài mấy ngàn dặm, hắn có quen thuộc thế nào cũng không thể nắm rõ rừng ngóc ngách.
La Đĩnh không tin, liếc nhanh về phía Cuồng Diễm Nhai nơi hồng quang không ngừng bắn ra. Lúc này hắn mới nhớ ra, trên người mình có một linh phù cực phẩm, có thể đảm bảo cho hắn đi xuyên qua lửa dễ dàng như đi trên đất bằng.
Cuồng Diễm Nhai này, hỏa quang trùng thiên suốt ngày suốt đêm. Sự việc đã tới nước này, nếu như không còn nơi nào để đi thì chỉ còn cách chạy xuống Cuồng Diễm Nhai, vẫn có thể tìm ra sinh lộ trong tử lộ! Nghĩ đến đây, tâm khí của La Đĩnh lại đầy ắp.