TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Trở Lại Của Đệ Nhất Tông Sư
Chương 519: Huynh đệ gặp lại

Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Chủ ý vừa mới lóe lên như linh quang nhất thiểm đã khiến tâm khí La Đĩnh nhất thời tăng vùn vụt.

- Tần Vô Song, cho dù ngươi có ba con linh thú Động Hư Cảnh biến thái để ép ta thì đã làm sao? Hôm nay chỉ cần ta ung dung rời khỏi đây thì sau này ngươi hãy ở đó mà đợi sự trả thù vô cùng vô tận của ta!

La Đĩnh hung hăng nghĩ.

Mấy ngày nay hắn thực sự quá ấm ức. Để cho Tần Vô Song đuổi sát sau lưng, danh tiếng của hắn đã bị mất sạch. Cảm giác ấm ức này, đối với một La Đĩnh tâm cao khí ngạo mà nói còn khó chịu hơn cả bị chém đầu.

La Đĩnh dựa vào rừng thạch lâm, từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía Cuồng Diễm Nhai, chỉ sợ gây ra tiếng động nhỏ nào để Tần Vô Song phát hiện.

Cũng may là thạch lâm âm sâm, xung quanh đều là đại thụ mọc lên rậm rạp nên rất có lợi trong việc yểm trợ cho hành động của La Đĩnh.

Tần Vô Song cũng dang rộng hai cánh, lượn vòng trên không trung. La Đĩnh nhìn qua khe hở, thấy đôi cánh trên vai Tần Vô Song đột nhiên lại cảm thấy chột dạ.

- Đây là cái quỷ gì vậy? Đang tử tế sao tự nhiên lại mọc ra được đôi cánh? Tên Tần Vô Song này sao lại có kỹ năng thần thông của Thú Tộc?

Đôi cánh trên lưng này chỉ có linh thú loại linh cầm mới có. Từ xưa đến nay, các quốc gia nhân loại chưa từng có ai mọc được cánh. La Đĩnh dù còn trẻ nhưng rất nhiều chuyện hắn còn hiểu biết hơn cả thế hệ trước.

Nhìn thấy mặt quỷ dị này của Tần Vô Song, La Đĩnh trong lòng hơi chột dạ. Hắn không thể không thừa nhận, dù hắn có muốn hay không thì vẫn phải khẳng định hắn đã quá xem nhẹ Tần Vô Song, hơn nữa thiên phú của Tần Vô Song còn vượt xa khỏi tầm tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Phải biết là luận tuổi tác, Tần Vô Song mới chỉ ngoài hai mươi, trẻ hơn La Đĩnh rất nhiều. Luận thiên phú, La Đĩnh phát hiện bản thân cũng chưa chắc hơn Tần Vô Song được bao nhiêu. Ở độ tuổi của Tần Vô Song, tu vi của La Đĩnh chưa chắc đã mạnh bằng Tần Vô Song bây giờ.

- La Đĩnh, lúc ngươi truy sát ta sao hào tình vạn trượng, ý khí phong phát vậy? Đừng trốn nữa, ra sớm hay ra muộn thì ngươi cũng không trốn được đâu. Hôm nay, Kê Quan Sơn này sẽ là nơi táng thân của ngươi.

Tần Vô Song không ngừng gây áp lực cho La Đĩnh, mỗi câu nói, đều là một sự uy hiếp khiến La Đĩnh căng thẳng hoặc không thể kìm chế.

Tần Vô Song bay lượn một lúc trong không trung, không ngừng bay về hướng thạch lâm, chiêu hô ba con linh thú nói:

- Tên La Đĩnh này khẳng định đang ở gần thạch lâm, ba ngươi chia ra ba hướng, hình thành hợp vây. Ta ở trên không tiếp ứng.

Phương thức tìm kiếm trải thảm này khiến La Đĩnh không thể nào ẩn nấp được. La Đĩnh trong lòng thầm run, biết rằng cứ tiếp tục thế này cùng lắm cũng chỉ kéo dài thêm một chút thời gian nữa.

Nên nhất định phải thay đổi phương pháp, trong lúc bị động thì phải cố gắng nắm giữ quyền chủ động trong tay. Một đường linh phù thôi động, thân thể hóa thành một đường lưu quang vọt nhanh ra khỏi thạch lâm xông thẳng về hướng Cuồng Diễm Nhai. Hành động này đương nhiên bị phát hiện ngay tức khắc.

Tịnh Đàn Bảo Trư rống lên một tiếng:

- Chặn hắn lại!

- Chạy đi đâu!

Độc Giác Thần Mã cũng thân thể nhoáng lên chạy đến. Tần Vô Song và Thần Tú Cung cũng lao xuống.

Tốc độ bay của La Đĩnh rất nhanh, nên chỉ chớp mắt đã đến bên Cuồng Diễm Nhai. Cười lạnh nhìn Tần Vô Song, thần tình kiệt ngạo vô cùng.

- Tần Vô Song, có phải ngươi đang nghĩ là hôm nay ta đã trên trời không lối, xuống đất không cửa hay không?

La Đĩnh cười khùng khục, khẩu khí đầy vẻ bỡn cợt.

Tần Vô Song vẫn bay trên không trung, Thần Tú Cung thì duy trì trạng thái có thể công kích bất cứ lúc nào, cười lạnh nói với La Đĩnh:

- Vậy ngươi nghĩ là ngươi vẫn còn đường để chạy sao?

La Đĩnh lại bật cười khùng khục, tâm thần lạnh nhạt nói:

- Tần Vô Song, ngươi có bao giờ nghĩ, mạo hiểm giết ta, nếu như không thành công thì hậu quả sau này sẽ như thế nào không?

- Ta căn bản không cần lo lắng hậu quả. Hôm nay ngươi nhất định phải chết!

Giọng nói của Tần Vô Song vô cùng lãnh liệt, Thần Tú Cung đã bắt đầu ngắm chuẩn, đặt toàn bộ thân thể La Đĩnh vào trong phạm vi ngắm bắn.

La Đĩnh nhìn Tần Vô Song, trên mặt hiện lên một làn sương lạnh, căm giận bất bình nói:

- Tần Vô Song, ta thừa nhận ngươi có chút may mắn. Nhưng đến hôm nay mọi may mắn của ngươi đã kết thúc rồi. Ngươi dùng bao nhiêu át chủ bài mà vẫn chưa thể giết được ta, vậy thì đây chính là cơ hội cuối cùng của ngươi đấy! Từ bây giờ, ngươi hãy chờ đợi sự báo thù bất tận của La Thiên Đạo Trường chúng ta đi!

La Đĩnh nói xong, lao thẳng xuống Cuồng Diễm Nhai. Khí khái xá thân đầu nhai này khiến Tần Vô Song và ba con linh thú cũng phải bất ngờ.

Bọn họ dù thế nào cũng không tưởng tượng nổi La Đĩnh lại lựa chọn chủ động nhảy xuống chứ không phải cố sống cố chết giãy dụa. Tần Vô Song lập tức tỉnh ra, nói lớn:

- Không hay rồi, tên tiểu tử này e là có gian kế!

Nói đoạn, Tần Vô Song cũng lao xuống theo, cũng theo hướng mà La Đĩnh rơi xuống, xòe rộng hai cánh, hung hăng chui xuống dưới.

Một tay giơ ra Thần Tú Cung, một tay dùng Bá Vương Phá Trận Thương mở đường, quét sạch tất cả hồng vụ. Vừa nhìn thấy thân ảnh La Đĩnh như một chấm đen đang lặn xuống rất nhanh.

Tên La Đĩnh này như chẳng hề quan tâm đến sức nóng quanh mình, điều này khiến Tần Vô Song cũng phải giật mình, nhưng hắn lập tức hiểu ra trên người tên La Đĩnh này rất có khả năng có một trang bị nghịch thiên nào đó nên có thể chịu được sức nóng siêu cường, lập tức chẳng thèm nghĩ nữa, hét lớn:

- La Đĩnh, dù ngươi có chạy xuống chín tầng địa ngục thì ta cũng vẫn đuổi theo ngươi. Cái mạng con của ngươi, hôm nay ta quyết phải lấy.

Đúng lúc này, dòng khí lưu bên dưới đột nhiên dâng lên, chỉ nghe thấy La Đĩnh kêu lên một tiếng thảm thiết như vừa gặp phải chuyện bất ngờ nào đó.

Tần Vô Song nghe mà trong lòng mừng thầm, đang muốn biết vừa xảy ra chuyện gì thì bên dưới đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn:

- Mẹ nó, đang yên lành sao lại rơi cái thứ này xuống?

Rồi lại một giọng nói nữa:

- Lão Nhị, lúc nãy huynh nghe thấy giọng nói bên trên không?

- Giọng nói, giọng nói nào. Dưới này lúc nào cũng có những tiếng nham thạch nóng chảy, ta chẳng nghe thấy âm thanh nào khác. Đó là cái gì?

- Hình như là giọng nói của Lão Đại.

- Không thể nào? Sao có thể là Lão Đại? Lão Đại rơi xuống hồ dung nham này rồi sao?

Người nói câu này chính là Tử Điện Phần Diệm Thú.

- Tên này vẫn chưa chết!

Giọng nói còn lại đương nhiên chính là Bao Bao. Hắn đang kinh ngạc nhìn vào hồ nham thạch, giọng nói cứ thế theo dòng nham thạch nóng cố sức ba động.

Người vừa rơi xuống đó đương nhiên chính là La Đĩnh. Vốn dĩ La Đĩnh thản nhiên nhảy xuống dưới, nhưng vì mấy ngày trước đó đã tổn hao linh lực quá độ nên trong hoàn cảnh nhiệt độ cao, linh lực nhất thời không thể duy trì nên lúc gần chạm đáy thì lại trượt chân rơi xuống. Mặc dù bị ngã không mạnh nhưng nơi hắn rơi xuống không may lại chính là hồ nham thạch nóng bỏng.

La Đĩnh mặc dù lợi hại nhưng rơi xuống hồ nham thạch nóng bỏng, mặc dù có linh phù hộ thân, sức nóng không thể xâm nhập nhưng lực hút quá mạnh của dung nham khiến kẻ cung đã hết đà như La Đĩnh cảm thấy vô cùng khó chịu. Mỗi một bước đi đều rất khó khăn.

La Đĩnh hơi giãy dụa một chút, nhưng vẫn hồn phi phách tán. Hắn biết, trừ phi hắn phục hồi được công lực, nếu không hắn căn bản không thể bước ra được khỏi hồ nham thạch. Nhưng thời gian sử dụng của linh phù này có hạn chứ không phải là loại linh phù trường kỳ cũng không dùng hết. Cứ tiếp tục thế này, La Đĩnh hắn căn bản không có đủ thời gian hồi phục công lực.

La Đĩnh hồn phi phách tán, nhìn quanh bốn phía, vừa nhìn thấy Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú liền cuống quýt gọi:

- Này, hai người các ngươi là linh thú bản xứ ở đây sao? Xin hãy giúp ta, ta là La Đĩnh của La Thiên Đạo Trường, nếu như các ngươi nghĩ được cách giúp ta ra khỏi hồ nham thạch này, ta nhất định sẽ hậu tạ. Hãy tin là với thế lực hùng hậu của La Thiên Đạo Trường chúng ta, nhất định…

- Ngươi là La Đĩnh? La Đĩnh của La Thiên Đạo Trường?

Bao Bao và Cô Đơn đều không tin nổi vào tai mình.

La Đĩnh còn tưởng là đối phương đã biết danh tiếng của mình, vội vàng gật đầu nói:

- Chính là ta, hai vị, xin hãy giúp ta! Nhanh lên!

Trên khuôn mặt của Bao Bao và Cô Đơn lập tức xuất hiện một nụ cười quỷ dị, liên tục vỗ tay, ôm bụng cười ngặt nghẽo, nhìn nhãn thần của La Đĩnh càng tràn ngập vẻ vui mừng, thậm chí còn giống nét mặt khi đang nhìn một con mồi đã rơi vào bẫy.

La Đĩnh thoáng rung lên, tròng mắt như muốn vọt ra ngoài, lắp bắp nói:

- Các ngươi… các ngươi định làm gì?

- Làm gì?

Tử Điện Phần Diệm Thú mỉm cười âm sâm:

- Nhân loại các ngươi có một câu nói, hình như là đi mòn đế giày không tông tích, vô tình lại gặp giữa phố thị. Bao Bao, có đúng như vậy không?

Bao Bao cũng vui vẻ góp lời:

- Đúng vậy, ha ha, La Đĩnh!

Đúng lúc này, trên cao bỗng nhiên truyền xuống một giọng nói ngược với dòng khí lưu vừa xông lên:

- La Đĩnh, ta biết ngươi chưa chết! Nhưng ngươi nghĩ là ngươi có thể chạy bao xa?

Tần Vô Song bị luồng khí lưu này chặn lại, nhất thời chưa lao xuống được nên không ngừng kêu gào bên trên. Nhưng giọng nói của hắn lại tương phản với hướng của dòng khí lưu nên âm thanh truyền xuống có chút méo mó, nghe không rõ.

Bao Bao và Cô Đơn đều mừng rỡ kêu to:

- Lão Đại, Lão Đại, là huynh sao? Bọn đệ là Bao Bao và Cô Đơn!

Âm thanh bên dưới theo khí lưu vang lên, truyền vào tai Tần Vô Song, mặc dù tạp âm rất lớn nhưng vẫn nghe rất rõ.

- Bao Bao, Cô Đơn?

Tần Vô Song mừng rỡ nhìn xuống:

- Hai người vẫn chưa chết sao?

Hắn gần như dùng toàn bộ sức mạnh để truyền âm thanh ngược dòng khí lưu. Bao Bao và Cô Đơn nghe thấy giọng nói của Tần Vô Song mới xác định đó chính là hắn, càng mừng hơn:

- Lão Đại, là bọn đệ! Lão Đại, huynh quả nhiên vẫn bình an, ha ha, ông trời không diệt ba huynh đệ ta!

Bao Bao và Cô Đơn ôm nhau nhảy múa, phấn khởi nhảy tưng tưng bên hồ dung nham, vừa nhảy vừa nói lớn:

- Lão Đại, là huynh truy sát La Đĩnh sao?

Tần Vô Song sửng sốt:

- Không lẽ La Đĩnh ở dưới đó?

- Ha ha, Lão Đại, cái này gọi là trời cao có mắt, tên La Đĩnh này rơi ngay xuống hồ dung nham, bây giờ đang tắm nham thạch. Ha ha, Lão Đại, huynh có muốn xuống xem không?

Tần Vô Song nỗ lực xông vào luồng khí lưu, vừa xông vừa nói:

- Bao Bao, Cô Đơn, hai người trông chừng hắn, đợi luồng khí lưu này qua thời kỳ phun trào, ta sẽ xuống đó!

La Đĩnh nghe được cuộc nói chuyện của hai bên, vừa giận vừa sợ gần như hôn mê ngay tại chỗ.

Đọc truyện chữ Full