“Ông tổ, vì Vu Hồng đưa ra ý kiến tệ hại dẫn đến Mãn Mục chết trong tay Lâm Chính! Vu Hồng tội đáng muôn chết, phải giết cô ta để tế người của nhà họ Mãn chúng ta”.
Mãn Yến được người khác đánh thức, nhìn ông tổ đứng giữa điện đường, lập tức quỳ xuống khóc lóc.
Ông tổ nhà họ Mãn lạnh lùng nhìn Mãn Yến, không vui không buồn: “Chuyện này không thể trách Vu Hồng. Lúc nãy tôi đã giao đấu với người tên Lâm Chính, dù người đó chưa bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên nhưng thực lực rất mạnh. Nếu tôi đoán không sai, sức mạnh phi thăng của người đó có lẽ đã biến dị”.
“Biến dị?”.
Bọn họ kinh ngạc.
“Lão tổ, tôi biết từ khi Lâm minh chủ chinh phục thế gia Ngạo Tuyết, thế gia Ngạo Tuyết và Tiên Cốc ở vùng cực hàn biên giới phía Bắc đã xảy ra xung đột. Thực lực của người trong Tiên Cốc rất đáng sợ, sức mạnh phi thăng của bọn họ cũng đã biến dị”.
Vu Hồng vội vàng quỳ xuống, nói.
“Tiên Cốc?”.
Ông tổ nhà họ Mãn suy nghĩ.
“Lão tổ, Lâm minh chủ không hề tầm thường, anh ta xây dựng liên minh Thanh Huyền mấy trăm nghìn người chưa nói, lại còn chinh phạt tứ xứ. Thế gia Ngạo Tuyết đã đầu hàng, tôi nghĩ Tiên Cốc cũng đã đầu hàng anh ta, xem ra người này chí hướng không nhỏ, định thống nhất vực Diệt Vong”.
Một cô gái tóc bạc xinh đẹp tuyệt trần ngồi ở một bên nói.
“Cô nhóc Thiên Trì nói không sai, xem ra người này phải giết!”.
Ông tổ nhà họ Mãn nói: “Đừng nhắc tới chuyện Mãn Mục chết nữa, mọi người hãy sẵn sàng ra trận, chuẩn bị đại chiến”.
“Tuân lệnh!”.
Bọn họ đồng thanh hô lên.
Nhưng người nhà họ Mãn vẫn không cam tâm, ai cũng căm hận trừng Vu Hồng.
Vu Hồng run sợ, không lên tiếng.
“Vu Hồng”.
Lúc này, ông tổ nhà họ Mãn nhìn sang cô ta.
“Lão tổ có gì dặn dò?”.
Vu Hồng vội vàng hỏi.
Ông tổ nhấc tay, một viên đan dược bay ra từ bàn tay gầy gò của ông ta, rơi xuống trước mặt Vu Hồng.
Vu Hồng nhìn viên đan dược đen nhánh ở dưới chân, vẻ mặt biến đổi.
“Uống viên thuốc này, sau đó đến liên minh Thanh Huyền đầu hàng Lâm minh chủ trở lại! Sau khi có được sự tín nhiệm của cậu ta thì làm nội ứng cho chúng tôi, tấn công liên minh Thanh Huyền”.
Ông tổ nhà họ Mãn nói.
“Hả? Chuyện này…”.
Vu Hồng sửng sốt.
Khổng Dương nghi hoặc lên tiếng: “Lão tổ cần gì phải rắc rối như vậy? Có ông ở đây, xử lý một liên minh Thanh Huyền nho nhỏ dễ như trở bàn tay, cần gì phải làm phức tạp như vậy? Chúng ta hợp binh một chỗ, đại quân chém giết chắc chắc thế như chẻ tre, san bằng liên minh Thanh Huyền!”.
“Vô tri! Ông tổ chúng tôi làm việc xưa nay không để xảy ra sai sót. Dù đối thủ có yếu giống như con kiến, ông tổ chúng tôi cũng sẽ nghiêm túc đối đãi, tuyệt đối không khinh địch”.
Mãn Long nhìn Khổng Dương, khinh thường nói: “Chưa nghe câu sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức hay sao?”.
“Hóa ra là vậy…”.
Khổng Dương chắp tay.
“Xem ra lão tổ muốn thâu tóm liên minh Thanh Huyền, vậy chúng tôi cũng không thể chậm trễ”.
Nữ Hoàng Thiên Trì bình tĩnh lên tiếng: “Không biết ông tổ có kế hoạch gì?”.
“Vu Hồng lập tức xuất phát, trong vòng ba tiếng phải vào liên minh. Sau đó giờ Tý đêm nay sẽ phát động tấn công toàn diện, trước khi trời sáng phải giải quyết được liên minh Thanh Huyền”.
Ông tổ nhà họ Mãn nói.
“Giờ Tý tấn công?”.
Tất cả mọi người kinh ngạc.
“Lão tổ, không phải ông đã tuyên bố ngày mai ra tay sao?”.
Khổng Dương ngạc nhiên.
“Binh bất yếm trá, trận chiến với liên minh Thanh Huyền lần này tôi không muốn tổn thất quá nhiều lực lượng. Dù sao đây cũng không phải trận đầu tiên, đánh nhanh thắng nhanh mới là tốt nhất”.
Ông tổ nhà họ Mãn nói: “Mau đi chuẩn bị”.
“Tuân lệnh!”.
Mọi người lại hô to.
Vu Hồng mở to mắt, khó mà tin được.
Vị Lục Địa Thần Tiên lâu năm này thật là thận trọng.
Vu Hồng nắm viên đan dược, im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn đưa vào miệng.
…
Nơi đóng quân của liên minh.
Trong phòng luyện đan của Lâm Chính.
Sau một lúc mày mò, Lâm Chính xử lý số thuốc chuyển từ Tiên Cốc tới, cho vào lò luyện.
Quá trình luyện chế đan dược không quá dài, chỉ là phương pháp luyện chế khá phức tạp.
Lò luyện cần có dị hỏa đốt cháy, bên trong lò luyện cần hàn băng bao phủ, đan dược xoay tròn trên hàn băng không ngừng tan chảy rồi lại đóng băng.
Một tiếng sau.
“Hoàn thành rồi!”.
Lâm Chính thở mạnh một hơi, lấy đan dược từ trong lò ra, đặt trong lòng bàn tay.
Đan dược lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng tỏa ra ánh sáng xanh, thỉnh thoảng lại tỏa ra ánh sáng đỏ, vô cùng thần kỳ.
“Mặc dù tỷ lệ hoàn thành đan dược rất cao nhưng không tới mức hoàn mỹ, uống vào có lẽ có hi vọng giải được chứng băng hỏa trên người mình, tuy vậy nếu hiệu quả tổng hợp không lý tưởng thì vẫn khiến tu vi bị phế”.
Lâm Chính vừa nhìn chằm chằm viên đan dược vừa lẩm bẩm, chợt nghĩ tới chuyện gì, lấy Thiên Sinh Đao ra, dùng đao làm bút vẽ một trận pháp cực lớn ở mặt đất trống trong phòng luyện đan.
Đây chính là trận pháp nghịch chuyển.
Anh lấy lượng lớn đan dược ra đặt ở trước mặt.
Ánh mắt quyết đoán, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất…
Đợi mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, Lâm Chính mới chầm chậm cho đan dược vào miệng.
Nuốt xuống.
Ực…
Đan dược vào bụng.
Nhưng không có cảm giác gì.
Lâm Chính không dám do dự, vội vàng khoanh chân ngồi xuống.
Nhưng vừa mới ngồi xuống.
Rắc rắc rắc…
Phần cơ thể bên phải của Lâm Chính lập tức bị đóng băng.
Cùng lúc đó, nửa bên trái lại nóng bừng.
Không hay!
Đan dược giải phóng sức mạnh băng hỏa trong cơ thể.
Lâm Chính kinh hãi, ngay lập tức kích hoạt trận pháp nghịch chuyển, đồng thời nắm lấy đan dược đặt trước mặt, uống vào như nuốt kẹo.
Nhưng càng làm vậy lại càng không ngăn chặn được.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo, vận chuyển toàn bộ sức mạnh phi thăng biến dị bao phủ mọi cơ quan trong cơ thể mình…