Ánh mắt ông tổ nhà họ Mãn hiện lên vẻ nóng nảy và tức giận.
Từ sau khi ông ta đạt đến Lục Địa Thần Tiên đã rất lâu rồi không bị ai làm ảnh hưởng đến cảm xúc.
Nhưng hôm nay đám người liên minh Thanh Huyền không biết sống chết này khiến ông ta cảm thấy cực kỳ tức giận.
Nhìn Lâm Chính gần trong gang tấc, ông tổ nhà họ Mãn lại tích tụ sức mạnh đánh về phía anh.
Sát khí ngút trời như một cái hố máu lớn muốn nuốt lấy Lâm Chính.
Nhưng ngay sau đó lại có vài bóng người chắn trước mặt Lâm Chính, biến thành bức tường người ngăn ông tổ nhà họ Mãn lại.
Thực lực của mấy người này không mạnh lắm.
Thậm chí họ còn run rẩy dữ dội trước khí tức đáng sợ của ông tổ nhà họ Mãn, hai chân lảo đảo, không đứng vững.
Nhưng họ… không có ý lùi bước.
“Các người không sợ chết sao?”
Ông tổ nhà họ Mãn thấp giọng nói: “Cút đi, cúi đầu trước tôi! Tôi sẽ không giết các người”.
“Không đời nào …”
Một người nghiến răng run rẩy nói.
“Cậu nói gì?”
Ông tổ nhà họ Mãn khó tin nói.
Đám tôm tép mà mình xem thường này còn dám từ chối sự ban ơn của mình?
“Chúng tôi vốn dĩ là người ở tầng thấp nhất của vực Diệt Vong, bị rất nhiều thế tộc bắt làm nô lệ, chúng muốn bọn tôi làm gì, bọn tôi phải làm như thế, không có nhân quyền, nhưng Lâm minh chủ đã thu nhân chúng tôi”.
“Cậu ấy dẫn chúng tôi đến núi Thiên Thần tìm Diệp Viêm đã làm bao nhiêu việc ác để trả thù. Để chúng tôi gia nhập liên minh Thanh Huyền, bảo vệ chúng tôi, hướng dẫn chúng tôi trồng dược thảo làm giàu…”
“Lâm minh chủ cho chúng tôi tất cả, chúng tôi có tất cả, bây giờ các ông muốn cướp hết mọi thứ của bọn tôi, sao bọn tôi có thể để các ông được như ý nguyện”.
“Một khi Lâm minh chủ chết, đám người kiêu ngạo như ông sẽ bắt bọn tôi làm nô lệ. Chúng tôi bị làm nô lệ cũng không sao, nhưng chúng tôi không muốn đời sau phải chịu sự tra tấn và áp bức của các ông”.
“Thế nên chúng tôi thà chết”.
Mọi người tức giận nói, hai mắt đỏ ngầu, đầy sự tức giận.
Nghe xong ông tổ nhà họ Mãn giận đến cực điểm.
“Được! Được lắm! Nếu các cậu đã như thế thì chết đi”.
Ông tổ nhà họ Mãn nổi giận, khí tức tăng lên.
Bụp bụp bụp...
Bức tường người trước mặt lập tức nổ tung thành vũng máu, chết thảm.
Nhưng những người này liều chết, từng người chắn trước mặt Lâm Chính.
Họ không tích lực nữa.
Họ biết sức của mình không thể làm gì ông tổ nhà họ Mãn được.
Thế nên họ chỉ đành chọn cách lấy cơ thể chặn lại đòn tấn công.
Người trước ngã xuống còn có người sau bảo vệ Lâm Chính.
Lấy máu thịt tạo lên từng bức tường thành sắt.
Vu Hồng ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, không biết tại sao cứ như bị ai đó chém mạnh từng nhát đao vào trong lòng.
Trong số những người này còn có không ít người cô ta quen.
Thậm chí cũng có vài người Vu Sơn.
“Các người điên rồi à? Muốn chết sao? Tránh ra hết đi!”
Không biết tại sao cảm xúc của Vu Hồng như vỡ đê, xông đến trước hét lên với đám người đó.
“Vu Hồng đại nhân! Mặc dù thực lực của cô mạnh hơn bọn tôi nhưng cô chưa chắc đã thấu đáo như bọn tôi”.
“Có vài thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng, thế nên chúng tôi sẵn lòng không tiếc mạng sống mà bảo vệ”.
Mấy người Vu Sơn không hề sợ chết khàn giọng nói.
“Không còn mạng nữa thì còn gì đáng để tâm? Các người không muốn đắc đạo thành tiên à? Chẳng phải muốn đi tìm trường sinh sao? Bây giờ chết ở đây có ý nghĩa gì không?”
Vu Hồng gào lên.
Mấy người đó nhìn chằm chằm Vu Hồng, không nói gì, chỉ có một người đứng phía trước khẽ cười.
“Thế nên mới nói đại nhân à, cô không hiểu được đâu”.
Vu Hồng ngây người.
“Các người muốn trường sinh? Được, tôi sẽ cho các người trường sinh! Nghe lệnh đây, giết sạch người của liên minh Thanh Huyền, không được để ai sống. Hôm nay tôi phải lấy máu tẩy sạch liên minh”.
Ông tổ nhà họ Mãn tức giận hét lên, khí thế tăng lên chuẩn bị tấn công lần nữa.
Mọi người đều cảm nhận được sức mạnh đáng sợ toát ra từ trên người ông tổ nhà họ Mãn, ai cũng không khỏi run rẩy, thậm chí có người đã quỳ xuống bắt đầu nôn ra máu.
Nhưng họ vẫn không lùi bước.
Họ nhìn chằm chằm bóng người đang lao đến như sao băng, mặt chỉ lộ ra vẻ quyết tuyệt.
Chỉ có can đảm không sợ mọi thứ.
“Đều, tránh ra!”
Ngay lúc này một giọng nói hơi khàn vang lên.
“Minh chủ?”
Mọi người run lên.
Vèo!
Lưu quang xuất hiện.
Chỉ thấy một màn chắn màu vàng mênh mông xuất hiện trước mặt mọi người.
Dưới màn chắn, một tay Lâm Chính chống đỡ, sức mạnh phi thăng khắp người được truyền vào màn chắn.
Ông tổ nhà họ Mãn lao đến tông mạnh vào màn chắn khiến màn chắc lắc lư không thôi.
“Lâm minh chủ”.
Mọi người run lên.
“Các người mau lùi lại! Tôi sẽ đối phó với người này”.
Vẻ mặt Lâm Chính trở nên hung dữ, thấp giọng nói.
Chương mới nhất được đăng tải tại Website Tamlinh247.com.vn - Nếu bạn đang ở website khác vui lòng quay lại ủng hộ website gốc tamlinh247 nhé !