TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 476: Bất diệt hồn

Đây là lần đầu tiên trong trạng thái không nuốt bất tử hồn nào hắn nhớ lại ký ức!

Ký ức thức tỉnh, biết tên của mình, Tô Minh nhắm mắt lại. Những bất tử hồn bên cạnh hắn chậm rãi bay xa, ý thức của chúng còn trong mê mờ, sẽ không chống cự.

Còn bất tử hồn bị Tô Minh đánh tan, từ người nó tỏa ra một ít khói trăng vòng quanh Tô Minh, như khát vọng muốn dung nhập vào thân thể hắn.

Nhưng một lúc lâu sau, khi Tô Minh mở mắt ra nhìn khói trắng thì im lặng bước ra, không hấp thu chút gì. Trong ký ức của hắn trừ cái tên ra thì vẫn mơ hồ, nhưng cảm giác khao khát muốn nuốt bất tử hồn tùy theo giết chóc đã giảm bớt. Màu xám mắt giờ đây có chút thần trí, dọc theo mặt đất Tô Minh chậm rãi bay tới trước. Thời gian lặnglẽ trôi, chớp mắt đã nửa năm. Trong nửa năm nay Tô Minh trải qua mấyanần giết chóc, hắn không hấp thu những khói trắng nữa, thường khi thấy bầy bất tử hồn, chỉ cần không là đại quy mô thì hắn sẽ lặng lẽ xông lên. Không hấp thu khói trắng không khiến hắn cường đại, cho nên mỗi lần giết chóc nếu gặp phải loại mê mang không chống cự còn đỡ, nếu gặp thứ nuốt đồng bạn cường đại thì rất khó khăn. Nhưng càng giết chóc, dù Tô Minh không mạnh lên nhưng ký ứng khiếm khuyết thức tỉnh, hắn nhớ lại một ít thần thông của mình.

Hắn nhớ đến Ly Phong Trảm, nhớ đến Lôi Man thuật, nhớ đến một số truyền thừa Hồng La. Dùng những thủ đoạn đó, Tô Minh không còn lựa chọn những bất tử hồn không phản kháng mà mà chuyên môn tìm đến cường đại hồn đấu với nó!

Từng đợt chiến đấu, Tô Minh dần phát hiện mình thiếu sót nhiều. Hắn ra tay không đủ quyết đoán, hoa xảo, không đủ một kích trí mạng, gặp một số nguy hiểm làm ra lựa chọn sai lầm. Tất cả điều đó cái giá là thân thể hắn mấy lần tan vỡ, thậm chí chết hai lần.

Có lẽ vì không nuốt bất tử hồn nên Tô Minh chét hai lần khi tỉnh dậy thì không giống trước kia, ký ức hắn không mơ hồ, vẫn giữ một giây trước khi chết. Mỗi lần chết đi hắn sẽ suy ngẫm lý do mình thất bại sau đó tiếp tục tàn sát. Hắn cảm nhận rõ rệt mình dần biến mạnh, loại mạnh này không phải vì nuốt bất tử hồn mà đến từ bản thân nắm chắc chiến đấu, hiểu về pháp thuật, về ý chí.

Hắn ra tay, từ bỏ nhiều hoa xảo, tinh thần dứt khoát vững vàng, mỗi khi ra tay là chỉ hướng mục tiêu, sẽ không có chút thả lỏng hay chần chờ.

Dần dần, giết càng nhiều, Tô Minh không ngừng chết đi sống lại, mỗi lần thất bại hắn tổng kết và sửa đổi, tốc độ giết chóc ngày càng nhanh. Hắn bắt đầu đặt mục tiêu vào bầy bất tử hồn lớn, những cường đại hồn chứ không phải bầy bất tử hồn nhỏ.

Cứ thế, hắn đối mặt loại cường đại hồn nhiều thêm chút, đối với hắn thì mức độ nguy hiểm cũng tăng lên, nhưng loại giết chóc này cho Tô Minh trừ lột xác chiến đấu ra còn có không ngừng thức tỉnh.

Hắn nhớ đến thần thông của mình, nhớ đến tên mình, thậm chí nhớ cả nơi này là…Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới!

Nếu chỉ là vậy thì thôi, sau khi chết mấy chục lần, giết không biết bao nhiêu bất tử hồn, từ bỏ nuốt cuồn cuộn khói trắng, trong ký ức của hắn xuất hiện tất cả những lần luân hồi trước!

Hắn thấy trong những kiếp trước nuốt bất tử hồn trải qua nhiều chuyện mãi đi khi tới nơi phát ra tiếng kèn, chết đi. Ký ức đến đây thì tạm ngừng, không thể nhớ đến nhiều hơn, dù là hình ảnh kiếp trước trên lưng long xà hắn chỉ mơ hồ, không biết tại sao mình làm vậy, tại sao phải khắc trên miếng vảy. Nhưng hắn có cảm giác nếu cứ tiếp tục, sẽ có một ngày hắn nhớ lại tất cả.

Giết chóc vẫn cứ tiếp tục, Tô Minh mặc đồ đen, tóc hắn không gió tự bay, thuật Phong Man bị hắn thay đổi theo cách của mình, thuật Lôi Man cũng thế, loại sửa đổi này khiến sức sát thương của thuật pháp càng dứt khoát hơn.

Thời gian trôi qua từng chút một, mười năm, năm mươi năm, một trăm năm.

Tô Minh đi qua mấy ngàn bất tử hồn, đôi chân hắn không chút tạm dừng, đi qua đâu thì tay phải thường chỉ một cái là gió mạnh bỗng rít gào, tay trái đấm ra sấm ầm ầm hình thành mảng lớn vỡ tung.

Mấy chục cường đại hồn trong bầy bất tử hồn, khi Tô Minh đi lướt qua chúng thì từng tên thân hình tan biến, hóa thành khói trắng nhưng Tô Minh không thèm hấp thu.

Chém giết thế này đã không thể thỏa mãn Tô Minh, không khiến hắn được rèn luyện nhiều hơn. Cái loại giết chọc này không cho hắn cảm nhận được nguy hiểm nữa.

Giết chóc trăm năm, hắn chết cũng gần trăm lần, nhưng mỗi lần chết đi hồi sinh hắn sẽ suy ngẫm nguyên do, thay đổi căn nguyên làm mình chết, tiến đến siêu đẳng hơn. Ý chí của hắn trải qua trăm năm rèn luyện khó tưởng tượng, theo hắn giết chóc, ký ức hồi phục từng chút một, hắn nhớ đến càng nhiều lần luân hồi. Mỗi chuyện kiếp trước đều bị hắn nhớ lại. Biểu tình của hắn dần chết lặng, cái loại chết lặng này trông rất giống kiếp trước nhưng kỳ thực hoàn toàn khác. Loại chết lặng này là vì thói quen, lạnh lùng mà xuất hiện, còn tê dại trong luân hồi căn nguyên của nó là mờ mịt.

Một là vì thói quen, một là vì mờ mịt, hai loại chết lặng cách biệt một trời một vực.

Tô Minh biết mệt mỏi, chán ngấy giết chóc, vì hồi phục ký ức mà không thể không chiến đấu khiến thể xác và tinh thần hắn mệt mỏi.

Nhưng tất cả vẫn phải tiếp tục!

Mãi đến lại qua một trăm năm, hắn nhớ đến một vạn lần luân hồi trước, đối với mặt đất mênh mông, tất cả phạm vi bất tử bất diệt giới hắn đều nắm rõ ký ức trong lòng bàn tay.

Mục tiêu giết chóc bắt đầu đặt ở bất tử chiến hồn như gã đàn ông tóc đỏ năm đó, chỉ có chiến hồn như vậy mới khiến hắn chém giết thì cảm nhận nguy hiểm tính mạng.

"Có trời thì có đất…"

Tô Minh ra tay, trên một góc trời cùng thân hình bị khói đen bao trùm mở ra trận chiến sinh tử. Thân hình khói đen phát ra tiếng rống kinh thiên, động tác nóng lạnh xen lẫn với băng hỏa.

"Có lửa nóng thì có nước lạnh…."

Trên mặt đất trắng, một sườn núi nhô lên, cùng đấu với Tô Minh là một lão già. lão già tóc trắng xóa, mắt tê dại nhưng ra tay là một ấn một chộp, khiến Tô Minh nhiều lần tan vỡ chết đi. Nhưng mỗi lần thức tỉnh thì hắn sẽ chiến đấu tiếp!

"Có áp lực tan vỡ thì có hấp thu cắn nuốt…"

Tô Minh ở trong trời đất cùng một gã đàn ông ba mét dốc sức chiến đấu. Gã đàn ông nắm đấm có cảm giác nặng và nhẹ khác nhau, khiến người khó thể chịu đựng. Gã liên tục gầm gừ ba chữ…

"Bất diệt hồn!"

"Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới, trong đó bất tử và bất diệt cũng là như vậy."

Tô Minh ngồi xếp bằng trên một ngọn núi nhô lên khỏi đất trắng, nhìn bầu trời xám, thì thào.

Hắn đã nhớ đến vài chục vạn luân hồi trước, thời gian đã qua bốn trăm năm. Bốn trăm năm nay hắn không hấp thu một chút khói trắng, tất cả đều dựa vào sức mình trong từng đợt chết chóc và thức tỉnh đi chiến đấu!

Nơi này có rất nhiều người hắn vẫn không thể thắng, ví dụ gã đàn ông ba mét, ví dụ lão già một ân một chộp. Tô Minh ở trong tay chúng chết nhiều lần.

"Tất cả nơi này đều tồn tại hai mặt chính phản, tựa như một ân một chộp, ấn là đưa ra lực lượng tan vỡ vạn vật, chộp là hấp thu sương khói tẩm bổ linh hồn. Như một nhanh một chậm, một nhẹ một nặng, còn có rất nhiều, tất cả đều là hcinhs phản khác nhau." Tô Minh nhắm mắt, vẻ mặt chết lặng ẩn chứa suy tư.

"Bất tử hồn là giống như lúc trước ta luân hồi, hấp thu sương khói nơi này tẩm bổ linh hồn, cuối cùng cường đại lên. Còn bất diệt hồn thì là con đường ta đang đi, như hai cực đoan! Bất tử chắc là sẽ không vĩnh viễn chết đi, mỗi lần đều sống lại nhưng ký ức sẽ biến mất không còn chút gì. Bất diệt thì là ký ức ta bất diệt có thể trong vô số lần chết tỉnh dậy vẫn giữ trí nhớ vốn có! Có lẽ Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới này vốn là vì bất diệt hồn chuẩn bị. chẳng qua bất diệt cần ý chí cường đại, nếu không có ý chí này thì có kiên trì đến cuối cùng."

Tô Minh nâng lên tay phải, tùy ý chỉ sau lưng. Chỉ một cái không khí sau lưng hắn lập tức chui ra một người thân hình lùn tịt, vẻ mặt chết lặng há mồm muốn nuốt hắn. Nhưng ngón tay Tô Minh chỉ vào trán gã.

*Ầm!* một tiếng, người lùn nổ tung, hóa thành khói trắng. Tô Minh phất tay áo, sương khói bay ra xa. Chuyện này đối với Tô Minh mà nói bình thường như hít thở, không khiến hắn suy ngẫm tạm dừng một giây.

"Tìm mặt chính phản thuộc về mình, không phải thiên cùng địa, không phải băng cùng hỏa, không phải một ấn một chộp, cũng không phải nhẹ và nặng, không là nhanh cùng chậm."

Đôi mắt Tô Minh mở ra nhìn bầu trời xám, thất thần.

Thời gian trôi qua, một trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm, Tô Minh vẫn ngồi tại đây, quanh hắn tồn tại nhiều sương khói. Đám khói trắng này là những bất tử hồn bị hắn giết tỏa ra. Vì những khói trắng này đối với nhiều bất tử hồn có sức hấp dẫn to lớn, thường có bất tử hồn đến hấp thu khói trắng xong biến cường, nhưng giây phút nhào hướng Tô Minh bị hắn chỉ vào trán thì nổ tung chết.

Cái chỉ này là bảy trăm năm qua Tô Minh trong giết chóc và suy tư kết hợp Phong Man, Lôi Man, nguyên anh thần thông, còn có tất cả ký ức luân hồi diễn biến ra một thức sát chiêu!

Sát chiêu này rất đơn giản, chỉ có một chỉ, nhưng cái chỉ có tốc độ tia chớp, lực lượng phong lôi, ấn chộp kỳ dị, căn nguyên nhẹ và nặng, có phép tắc nhanh và chậm, có sinh mệnh và linh hồn của Tô Minh!

Mãi đến một ngày này, trong ký ức của Tô Minh, trong vô số kiếp xuất hiện hình ảnh lần đầu tiên hắn giáng xuống đây, hắn nhớ ra tại sao mình đến, nhớ ra ông lão áo đen, nhớ ra khi hắn chiến đấu cùng Chúc Cửu Âm có một câu nói làm hắn tinh thần xúc động.

"Thiên và địa dung hợp, băng và hỏa dung hợp…dung hợp…"

Đôi mắt Tô Minh trong mấy trăm năm qua lần đầu tiên mở, mắt lộ tia sáng.

"Ta hiểu rồi."

Đọc truyện chữ Full