"Thế gian tồn tại nhiều thứ, ẩn chứa mặt chính là phản, đjăc biệt bất tử bất diệt giới này càng là thế. Đâylà vì Chúc Cửu Âm khát vọng nuốt Cửu Anh, như lúc trước nó đã nói, nếu trời đất có Chúc Âm thì sao còn có Cửu Anh? Đây là truyền thừa hệ Chúc Cửu Âm. Nhưng hiển nhiên con Chúc Cửu Âm này chưa từng nuốt Cửu Anh, chonên bất tử bất diệt giới này không hoàn mỹ, cộng thêm nó đã chết, ngay cả ý chí cũng bị đông lại khi nó mở ra giới này hấp thu ta vào trong. Vậy nghĩa là bất tử bất diệt giới này không phải hoàn chỉnh! Chỗ này có sơ hở to lớn, sơ hở đó là điều tiếc nuối của Chúc Cửu Âm, cũng là chỗ này lộ ra cái gọi là dung hợp! Kỳ thực nơi này không có chân chính dung hợp. dù là nhẹ và nặng, nhanh và chậm, ấn và chộp, những thứ đó là Chúc Cửu Âm bắt chước tại bất tử bất diệt giới này!" Mắt Tô Minh lóe tia sáng, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xám.
"Dung hợp là căn nguyên của bất tử bất diệt giới, cũng là nguyên nhân chân chính hệ Chúc Cửu Âm dựng nên! Nó từng nói đã cắn nuốt chín mươi bảy vị giới, vậy có phải nên giải thích rằng Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới là do nuốt vị giới khác tổ thành, để Chúc Cửu Âm cảm ngộ dung hợp, vì một ngày kia có thể nuốt Cửu Anh, hoàn toành sứ mệnh và khát vọng mấy năm qua của tộc chúng nó."
"Cách rời khỏi đây hoặc là ta có lực lượng phá toias giới này, mạnh mẽ đi ra! Hoặc là ta phải cảm ngộ ra chân chính dung hợp!"
"Nhưng dung hợp của ta là cái gì…" Tô Minh lẩm bẩm, nhìn bầu trời xám, đôi mắt lộ mê mang.
"Sống và chết…" Mắt Tô Minh dần có tia sáng.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã là ba mươi năm. Trong ba mươi năm nay Tô Minh ngồi xếp bằng không nhúc nhích, hắn luôn suy tư, cảm ngộ, chìm đắm trong trạng thái kỳ lạ. Sắc mặt hắn dần có nét tang thương, trên người từ từ toát ra năm tháng lắng đọng. Quanh người hắn sương khói ngày càng nhiều. Đấy là những năm qua bất tử hồn định nuốt Tô Minh mà chết đi hình thành. Khói trắng không ngừng hấp dẫn nhiều bất tử hồn tiến đến, nhưng chúng nó thường tới gần Tô Minh lập tức phát ra tiếng thét nổ tung, hóa thành sương trắng. chúng ở quanh người Tô Minh không ngừng thức tỉnh, không ngừng chết đi, vòng đi vòng lại hình thành tuần hoàng.
"Vài chục vạn luân hồi, luân phiên chết và sống lại rất dễ cho người cảm ngộ ra dấu vết sinh và tử. Tuy nhiên, sinh cũng tốt, tử cũng thế, trong bất tử bất diệt giới không có chân chính sinh, cũng không có chân chính chết đi. Có trải qua nhiều hơn chỉ như một giấc mơ, mộng tỉnh thì mọi thứ là hoa trong kính trăng trong nước, đây không phải là dung hợp của ta."
Một ngày nào đó sau ba mươi năm, Tô Minh mở mắt ra, lắc đầu, tay phải nhấc lên ý vung ra ngoài.
Cái vung này khói trắng đậm đặc lập tức khuếch tán ra ngoài, lan tràn xa đến vạn mét mới dừng lại. cùng lúc đó, dù thân thể Tô Minh vẫn khoanh chân ngồi nhưng quanh người hắn vặn vẹo, giống như mắt thấy hắn nhưng cảm giác chỗ hắn ở biến thành trống rỗng.
Không lâu sau, lục tục có bất tử bất diệt giới sinh ra, những bất tử hồn làm như không trông thấy Tô Minh, không giống trước kia nhào lên mà mờ mịt rời đi. Dần dần, chỗ Tô Minh không còn sin hra bất tử hồn nữa. dù có đi qua nơi này thì như không trông thấy Tô Minh, bay lướt qua hắn.
Thời gian trôi qua, lại hai mươi năm. Hai mươi năm nay Tô Minh vẫn không ngừng suy tư.
"Nhẹ và nặng, nhanh và chậm, ấn và chộp, những thứ này đều là đơn thuần khác biệt mặt tính chất, là ta trong vô số lần luân hồi học được từ người ngoài, không thuộc về chính ta. Chỗ này có chính phản chắc là liên quan đến Chúc Cửu Âm nuốt chín mươi bảy giới, nó không phải dung hợp của ta."
"Dung hợp của ta phải hoàn toàn thuộc về." Tô Minh thì thào. Nguồn truyện:
"Nó, rốt cuộc là cái gì?"
Tô Minh nhắm mắt lại, năm mươi năm suy nghĩ không tìm được đáp án. Hắn mờ mịt dần chìm đắm trong ký ức, nhìn trí nhớ của mình, những hình ảnh khiến hắn có cảm giá xa lạ. Dù sao tại đây hắn trải qua vài chục vạn lần luân hồi, không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi.
Nhìn nhìn, hắn thấy mình mang hai thiếu niên nam nữ quên mất tên đi đến Chúc Cửu Giới, tới chỗ chôn xương Chúc Cửu Âm, tiến vào trong người Chúc Cửu Âm, nhìn thấy ông lão áo đen. Hình ảnh liên quan Chúc Cửu Giới xẹt qua, hắn thấy một sơn mạch quen thuộc, đó là dp của hắn, còn có Hồng La, có Đế Thiên, và cả…Cửu Phong.
Trí nhớ của hắn tiếp tục chảy, từ Cửu Phong trở lại Hàm Sơn thành, từ Hàm Sơn thành trở lại…Ô Sơn.
Hình ảnh Ô Sơn là làm sao hắn cũng sẽ không bao giờ quên. A Công, Bắc Lăng, Ô Lạp, Lôi Thần, Sơn Ngân, còn có…Bạch Linh.
"Những thứ này là quá khứ của ta." Tô Minh nhớ lại, lòng đau đớn, nhưng hồn không có lệ, nếu có nước mắt thì đã chảy xuống rồi.
"Quý báu nhất đời ta chính là Ô Sơn, là Cửu Phong, là quá khứ của ta. Ta phải bảo vệ cũng là Ô Sơn, Cửu Phong, là quá khứ ta." Tô Minh khẽ thì thầm.
"Tất cả trong quá khứ đã không thể thay đổi, nó chôn trong trí nhớ ta, trong năm tháng ta, trong lòng bàn tay ta, suốt đời không quên. Đây là mặt chính diện cuộc đời ta!"
Tô Minh bỗng mở rồi khép mắt lại, bên trong tối tăm nhưng sâu thẳm như ẩn chứa nhật nguyệt càn khôn.
"Chính và phản, chính đại biểu cho trải qua, phản đại biểu cho không ngừng biến đổi. Nếu quá khứ của ta là chính diện cuộc đời ta, vậy phản diện sinh mệnh ta chính là…tương lai!" Tô Minh im lặng giây lát, ánh mắt trời vào chân trời mênh mông, tầm mắt mơ hồ.
Trong mơ hồ hắn như thấy mình bị từng cọng dây xích trói dưới đáy hồ sâu. Trong đáy hồ có chín con hắc long phun khói đen vào mình, trên bầu trời có vài bóng người dùng ánh mắt kiêng dè và lạnh lùng nhìn mình không nói một lời chỉ im lặng nhìn họ.
Hoảng hốt hình ảnh lại biến đổi. Hắn thấy mình mái tóc tím dài đứng ở nơi cao thượng nhất, lạnh lùng nhìn xuống đất, dưới đất vô số sinh mệnh quỳ lạy.
Hình ảnh lại thay đổi, hắn thấy mình nằm trên một tòa tế đài, toàn thân ghim đầy kim châm, thật nhiều tơ khói từ người hắn tỏa ra bị mấy ngàn người xếp bằng bốn phía hấp thu. Khi hấp thu họ lộ ra vẻ thoải mái đối lập với mình biểu tình thống khổ vặn vẹo.
Hình ảnh chưa kết thúc, lại biến đổi, khiến Tô Minh khó biết được mọi thứ là mình hoảng hốt ảo giác hay thật sự tồn tại.
Hắn lại thấy mình mái tóc đỏ, mặc áo dài màu trắng, đôi mắt cô độc, biểu tình đau thương, và đôi tay nhuộm đầy máu tươi, sát khí ngập trời như ẩn chứa giết chóc vài chục tỷ hồn. Hắn đứng trong thế giới bóng tối có ánh sao chớp lóe, bốn phía là vô biên vô hạn xác chết. Chỉ mình hắn đứng đỏ, ngửa đầu phát ra tiếng gào thê lương khiến thế giới này ở trước mắt Tô Minh tan vỡ thành mảnh vụn.
Tiếng rống toát ra bi thương và giận dữ hủy thiên diệt địa khó thể hình dung!
Tô Minh ngồi xếp bằng tại đó, đôi mắt vào khoảnh khắc này xuất hiện nứt vỡ, bỗng tan tành hóa thành sương khói xám tản ra. Thế giới của hắn tan vỡ thành từng mảnh biến mất.
Dường như đôi mắt hắn không thể chịu đựng được tất cả điều trông thấy trong trạng thái kỳ lạ, giây phút tan vỡ thì hắn ngẩng đầu lên, mắt trống rỗng, thế giới trước mắt hắn là một màu đen, đen thăm thẳm.
Trong bóng tối hắn vốn không nên thấy gì nhưng lúc này hắn thấy…
Hắn thấy một trẻ sơ sinh gầy gò không có sự sống, tràn ngập hơi thở tử vong. Hắn thấy một người đàn ông tóc tim mang theo mỏi mệt và đau thương đứng đó, nhìn bầu trời phát ra tiếng gào câm lặng.
Hắn thấy theo tiếng gầm câm lặng, toàn thế giới, cả khung trời tan vỡ.
Hắn thấy người đàn ông tóc tím đi hướng trẻ sơ sinh, thấy họ tới gần chớp mắt dung hợp lại thành một, như là người đàn ông tràn đầy đau thương ôm lấy đứa trẻ, muốn bảo vệ hắn, bảo vệ quá khứ của mình.
Hắn nhìn thấy…
"Thế giới trong mắt ta người ngoài không trông thấy…" Tô Minh thì thào nói ra câu này.
Có một đôi tay, trong mắt người lang thang tha hương là tưởng niệm khắc cốt.
Có một đôi tay, trong mắt tình nhân yêu thương là nhật nguyệt vĩnh hằng.
Có một đôi tay, trong mắt người cô độc là tăng chỉ tay.
Có một đôi tay, trong mắt con nít là lưu luyến không quên.
Có một đôi tay, trong lòng bàn tay đại biểu qua khứ, mu bàn tay đại biểu tương lai, nếu hắn không muốn thì ký ức trong lòng bàn tay vĩnh viễn bị bảo vệ nắm chặt, nếu hắn không muốn ngươi sẽ không thể thấy chỉ tay, không thể thấy quá khứ, ngươicÔ Sơn thể thấy chỉ là mu bàn tay bên ngoài, vĩnh viễn, vĩnh viễn.
Có một đôi tay, bên trái đại biểu con nít, bên phải đại biểu già lão, giữa hai tay có khoảng cách vừa dài vừa ngắn, là cuộc đời hắn.
"Dung hợp thuộc về ta là quá khứ cùng tương lai, dùng quá khứ thúc đẩy tương lai cường đại, dùng tương lai cường đại bảo vệ quá khứ của mình. Khi ta ra đời vận mệnh nắm giữ không thuộc về mình, khi ta trưởng thành phải đạp vận mệnh dưới bàn chân. Quá khứ và tương lai, dung hợp thành hiện tại." Đôi mắt Tô Minh hoàn toàn mở ra, trống rỗng trong mắt hắn trở thành bình tĩnh.
"Đây là dung hợp của ta, ta gọi nó là…" Khóe môi Tô Minh nhếch nụ cười nhạt.
"Ta gọi nó là…Túc Mệnh!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 477: Túc Mệnh!!!
Chương 477: Túc Mệnh!!!