TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4363 ĐÓ LÀ LÂM CHÍNH RA TAY!

Nghe tiếng hô đó, cả hiện trường im ắng vô thanh.

Đám người Ngạo Kim ngơ ngác nhìn người đó, dường như linh hồn cũng bị rút cạn, chẳng khác nào xác chết biết đi.

Ngạo Hàn Mai thì vui mừng như điên.

Cô ta nhìn về phía người đó, vội hỏi: “Minh chủ đang ở đâu?”.

“Đã vào thành rồi!”.

“Mau theo tôi đi nghênh đón minh chủ!”.

Ngạo Hàn Mai vô cùng kích động, lập tức sắp xếp dẫn mọi người đi đến cổng thành.

Ngạo Kim sợ hãi, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

“Ngạo Kim, lần này phải làm sao?”.

“Lâm… Lâm minh chủ đến rồi, chúng ta sắp tiêu rồi, tiêu cả rồi!”.

“Lâm minh chủ đánh bại ông tổ nhà họ Mãn, thăng cấp Lục Địa Thần Tiên, làm chấn động toàn bộ vực Diệt Vong. Đó là thần tiên đấy, chúng ta lấy gì chống đối với người đó?”.

“Ngạo Kim đại nhân, chúng ta không phải đối thủ của Lâm minh chủ… Đầu hàng đi!”.

“Phải đấy, Ngạo Kim đại nhân, đầu hàng đi, nếu không… chúng ta sẽ mất mạng!”.

Bọn họ run rẩy, run giọng nói.

Ngạo Kim toát đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, há hốc miệng không biết nên nói gì.

Đúng lúc đó, một đoàn người đi tới, dẫn đầu là Lâm Chính.

Anh cưỡi ngựa đi đến, nhóm người Ngạo Hàn Mai đi theo hai bên trái phải, nhìn chằm chằm Ngạo Kim ở phía sau kết giới.

Ngạo Kim run rẩy càng dữ dội.

Lúc này, Lâm Chính phóng ra khí thế, lan tràn về phía đó.

Mới chỉ cảm giác được luồng khí thế đó, đám người Ngạo Kim đã không còn tâm tư phản kháng, thậm chí cả kết giới trước mặt cũng rung chuyển.

Chốc lát sau.

Vù! Vù! Vù! Vù…

Kết giới vỡ tan.

Phịch!

Đám người Ngạo Kim lập tức quỳ xuống đất, không dám đứng dậy.

Lâm Chính đi tới phía trước, nhìn xuống Ngạo Kim đang quỳ dưới đất, bình tĩnh nói: “Nghe nói ông muốn tạo phản?”.

“Minh chủ, oan… oan cho tôi quá, sao… sao tôi dám tạo phản? Đâu dám… đâu dám…”.

Ngạo Kim lắp bắp, vội vàng cười gượng, giảo biện.

“Ngạo Kim, ông đúng là vô liêm sỉ! Các ông đột nhiên tạo phản, giết hại đội vệ binh của tôi, định khống chế tôi. Nếu chị tôi không kịp thời ra tay, tôi đã trở thành tù nhân của các ông. Bây giờ Lâm minh chủ đến, ông lại không chịu thừa nhận? Thật nực cười!”.

Ngạo Hàn Mai nói.

“Đưa thi thể của những người bị sát hại đến đây!”.

Ngạo Vi Âm phất tay.

Người phía sau lập tức đi khiêng thi thể tới đặt trước mặt bọn họ.

Ngạo Kim nhìn ngây ngốc, sau đó sợ hãi hô lên: “Minh chủ tha mạng! Minh chủ tha mạng!”.

“Minh chủ, tha cho chúng tôi đi, chúng tôi nhất thời bị Ngạo Kim mê hoặc nên mới phạm lỗi lớn, cầu xin cậu tha mạng!”.

“Minh chủ, hãy cho chúng tôi thêm cơ hội!”.

“Minh chủ…”.

Người đi theo Ngạo Kim quỳ cả xuống, không ngừng dập dầu, giống như phát điên.

Lâm Chính quay đầu nhìn Ngạo Hàn Mai: “Theo quy tắc của thế gia Ngạo Tuyết, những kẻ phản bội này phải xử lý thế nào?”.

“Giết không tha!”.

Ngạo Hàn Mai hầu như nói ngay lập tức.

“Vậy được, cô giải quyết đi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nhớ rõ, phải làm sạch sẽ một chút, diệt cỏ phải diệt tận gốc! Không được bỏ sót, nếu không, lần tới e là cô sẽ không có may mắn như vậy”.

Ngạo Hàn Mai run rẩy, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, lập tức hiểu được ý anh.

Lâm Chính không nói gì nhiều, chỉ đứng ở một bên, yên tĩnh chờ đợi.

Ngạo Hàn Mai biết nếu giờ phút này còn nhân từ nương tay, mình sẽ không thể ngồi vững trên vị trí này.

Cô ta hít sâu một hơi, quay đầu lại, quát to: “Bắt lấy đám người Ngạo Kim, tất cả chi tộc tham gia vào việc tạo phản lần này xử tử toàn bộ, không chừa một ai!”.

“Hả?”.

Ngạo Kim trợn tròn mắt.

Người ở đây đều sợ hãi.

Ngay cả các thành viên chấp pháp cũng ngạc nhiên nhìn về phía Ngạo Hàn Mai.

“Đây là lệnh của gia chủ, các người muốn kháng lệnh sao?”.

Ngạo Hàn Mai quát lên.

“Vâng!”.

Các thành viên chấp pháp hít sâu một hơi, đi về phía Ngạo Kim.

“Khốn nạn! Ngạo Hàn Mai, cô không chừa đường sống cho tôi, tôi sẽ giết cô!”.

Ngạo Kim biết mình sẽ chết chắc, dứt khoát đứng dậy, lao về phía Ngạo Hàn Mai.

Ánh mắt Ngạo Hàn Mai lạnh băng, lập tức rút hàn kiếm ra chuẩn bị đỡ đòn.

Đúng lúc đó.

Ầm!

Một luồng khí ý vô thượng giáng từ trên trời xuống, đánh lên người Ngạo Kim.

Trong nháy mắt, xác thịt của Ngạo Kim nổ thành sương máu, chết thảm tại chỗ.

Tất cả mọi người kinh hãi, vội vàng nhìn lại.

Đó là Lâm Chính ra tay!

“Một chiêu giết chết trong nháy mắt?”.

Các cao thủ của thế gia Ngạo Tuyết đều hoảng sợ hít ngược một hơi.

Ở thế gia Ngạo Tuyết, Ngạo Kim cũng được xem là cao thủ hàng đầu.

Trước mặt Lâm Chính, ông ta lại chẳng khác nào sâu kiến, vung tay là có thể giết chết!

Đây là năng lực của Lục Địa Thần Tiên sao?

“Ngạo Hàn Mai là vợ tôi, các người giết cô ấy tất nhiên tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, các người muốn chết không toàn thây sao?”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Những người còn lại nghe vậy đều sợ đến mức không dám phản kháng, quỳ xuống đất run lẩy bẩy, ruột gan như sắp vỡ tung.

Thành viên chấp pháp bắt lấy tất cả bọn họ, nhốt vào đại lao.

Ngạo Hàn Mai sửng sốt nhìn anh, một lúc lâu sau mới sực tỉnh.

Không ngờ người chồng trên danh nghĩa của mình đã bước vào cảnh giới khiến vô số người thèm khát…

Có một người chồng thần tiên là trải nghiệm như thế nào?

Ngạo Hàn Mai rất muốn hỏi xem suy nghĩ của người khác…

Đọc truyện chữ Full