Đám người Ngạo Kim bị xử tử, Lâm Chính cũng không định ở lại thế gia Ngạo Tuyết quá lâu.
Tất cả trọng tâm trước mắt đều tập trung ở núi Thiên Thần.
Lần này phải bảo Từ Chính nghiên cứu cho ra phương pháp vào long mạch ở dưới lòng đất.
Không giải quyết hai mối họa Diệp Viêm và ông tổ nhà họ Mãn, Lâm Chính ngủ cũng không yên giấc.
Tối hôm đó, Ngạo Hàn Mai tổ chức tiệc tiếp đón Lâm Chính.
Mặc dù Lâm Chính không có hứng thú nhưng vẫn tham dự tiệc.
Lúc này, người của thế gia Ngạo Tuyết đã không còn ý kiến gì với Lâm Chính, thậm chí còn cảm thấy vinh hạnh.
Suy cho cùng, có thể đi theo một vị Lục Địa Thần Tiên, bao nhiêu người năm mơ cũng không dám mơ tới.
Đặc biệt là uống rượu dùng bữa cùng một phòng với thần tiên, đây là vinh hạnh cỡ nào?
“Lâm minh chủ, tôi mời cậu một ly, chúc cậu thọ cùng đất trời, phúc đến vô song!”.
Một tộc trưởng của chi tộc lấy can đảm, cầm ly rượu tiến tới chúc rượu.
Lâm Chính mỉm cười, nâng ly uống.
Thấy Lâm Chính hòa nhã như vậy, tộc trưởng của các tộc khác cũng không ngồi yên được nữa, lần lượt đứng dậy chúc rượu.
“Lâm minh chủ, tôi mời cậu một ly!”.
“Minh chủ, tôi mời cậu!”.
“Minh chủ…”.
Bọn họ kéo đến, vô cùng kích động, vô cùng nhiệt tình.
Lâm Chính cũng không từ chối ai.
Sau ba vòng rượu, Lâm Chính đặt ly xuống, quay đầu nói: “Ngạo Mai, phái người theo dõi tình hình bên phía Tiên Cốc và Tiên Tộc cho tôi, vài ngày sau tôi muốn đi đến đó một chuyến”.
“Đi đến đó làm gì?”.
Ngạo Hàn Mai thắc mắc hỏi: “Không phải anh đã chữa khỏi vết thương trên người rồi sao?”.
“Vết thương của tôi đã chữa khỏi, nhưng khoáng thạch ở hai nơi đó không hề tầm thường. Tôi định nâng đỡ một vài người, để bọn họ trở thành sức chiến đấu đáng tin cậy của liên minh Thanh Huyền chúng ta. Ví dụ như cô, nếu sức mạnh phi thăng của cô biến dị, tôi nghĩ cô có thể ngồi vững ở vị trí gia chủ của thế gia Ngạo Tuyết”.
“Sức mạnh phi thăng biến dị?”.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt.
“Nói chị cô ngày mai đi với tôi đến liên minh Thanh Huyền. Tôi sắp mở lớp, truyền thụ kiến thức cho người có nền tảng tốt, trợ giúp bọn họ sớm ngày bước vào cảnh giới Thần Tiên”.
Lâm Chính nói.
"Vậy sao được?”.
Ngạo Hàn Mai nghe vậy lập tức sốt ruột: “Ai cũng sợ Lục Địa Thần Tiên là vì có rất ít người lên được cảnh giới đó. Nếu anh giúp nhiều người tiến vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, khiến cho Lục Địa Thần Tiên đâu đâu cũng thấy thì địa vị và quyền thế của anh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng! Không được, không thể làm vậy!”.
“Không sao”.
Lâm Chính cười nói: “Sau chuyện Vu Hồng, tôi coi như đã có được một bài học, người mà tôi truyền dạy đều đáng để tín nhiệm! Yên tâm, dù họ có trở thành Lục Địa Thần Tiên cũng sẽ không phản bội tôi! Huống hồ, kẻ địch sau này mà tôi phải đối mặt không hề tầm thường, chỉ dựa vào một Lục Địa Thần Tiên như tôi chưa chắc có thể đối phó…”.
Ngạo Hàn Mai há hốc miệng, không phản bác nữa.
“Đợi Ngạo Vi Âm nghe giảng xong sẽ về giảng lại cho cô, cô lĩnh ngộ kém hơn chị cô nhiều”.
“Vâng…”.
Sau bữa tiệc, Lâm Chính ở lại thế gia Ngạo Tuyết một đêm.
Sáng ngày hôm sau, anh và Ngạo Vi Âm rời khỏi vùng đất cực hàn, tiến về liên minh Thanh Huyền.
Lúc này, ở nơi đóng quân mới của liên minh Thanh Huyền trên núi Thiên Thần, mười mấy bóng người đứng bên ngoài điện đường mà vô số người vực Diệt Vong từng vô cùng sợ hãi.
Ngu Sơn Thủy, Vương Nhất Thánh, Sở Thu, thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu,…
Tất cả lực lượng chiến đấu đỉnh cao của liên minh Thanh Huyền đều đã đến.
Ngoài bọn họ ra, Độc Cô Vấn và Hạo Thiên cũng đến đây.
Độc Cô Vấn đến thì không có gì bất ngờ, nhưng Hạo Thiên cũng đến thì quả thật nằm ngoài dự liệu của mọi người.
“Không ngờ Hạo Thiên các chủ cũng đến đây”.
Độc Cô Vấn liếc nhìn Hạo Thiên, khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
“Ha ha, Thần Tiên chỉ điểm, sao tôi lại không đến được chứ?”.
Hạo Thiên cưới lớn, sau đó nhìn Độc Cô Vấn: “Cậu chủ Độc Cô, nói tới, Độc Cô Thành các cậu không bị diệt là vì Lâm minh chủ niệm tình cậu. Nếu tôi là cậu thì đã sớm tiếp quản Độc Cô Thành, tốt hơn để người bố có tầm nhìn nông cạn của cậu quản lý nhiều”.
Độc Cô Vấn không nói gì.
Bọn họ lặng lẽ chờ đợi.
Nhưng đợi cả buổi trưa cũng không thấy Lâm Chính xuất hiện.
Bọn họ không ai oán trách mà chỉ đứng im đó.
Đợi đến ba giờ chiều, Lâm Chính mới dẫn Ngạo Vi Âm đến bên ngoài đại điện.
“Vào trong cả đi!”.
Lâm Chính xách theo một túi da rắn, hô lên một tiếng, sau đó đi vào trong.
Mọi người vội vàng đi theo.