Lưu Phong từ từ buông chén rượu xuống, gật đầu nói: -Đương nhiên là ta biết. Chia làm hai phái. Một phái ủng hộ Đông cung, một phái ủng hộ Yến vương. Lãnh Nguyệt nói: -Không sai, mặt ngoài thì quả là như thế thật nhưng thực sự đứng trên tất cả thì vẫn là cao cao tại thượng Hoa Hạ đại đế. Thứ cho ta nói thẳng, cho dù là Đông cung thực sự tham ô quan ngân của Hộ bộ thì bệ hạ cũng chưa chắc đụng vào. Bệ hạ sở dĩ để ngươi điều tra thực ra là một cái cớ để ép ngươi từ Thiên Thượng Nhân Gian bỏ tiền túi ra lo kinh phí cho quân đội viễn chinh mà thôi. Ánh mắt Lưu Phong trở nên ngưng trọng, Lãnh Nguyệt phân tích rất chính xác. Ý của Hoa Hạ đại đế chắc chắn là như vậy. Lãnh Nguyệt nhìn thân thể Lưu Phong có chút rung động, tiếp tục nói: -Chẳng lẽ Tước gia cam tâm bỏ ra một số bạc lớn như vậy sao? Lưu Phong cười lạnh nói: -Tiên sinh, lời này của ngươi dường như là đại nghịch bất đạo. Lãnh Nguyệt mỉm cười: -Hôm nay ta nói chỉ có ngươi biết, ta biết, thiên địa biết. Cho dù là đại nghịch bất đạo thì đã sao? Lưu Phong cười lạnh nói: -Tiên sinh, ngươi là người của Đông cung, quyền cao thế mạnh, tự nhiên không sợ buông lời đại nghịch bất đạo nhưng tại hạ chỉ là một quan viên nho nhỏ, không có khả năng cùng ngươi vọng ngôn. Nếu không có chuyện gì khác thì thứ cho tại hạ không thể phụng bồi nữa. -Lưu Phong chuẩn bị đứng dậy rời đi. -Tước gia, thong thả đã-Lãnh Nguyệt nói-Chẳng lẽ ngươi thật sự cam tâm mất mấy trăm vạn lượng bạc sao? Lưu Phong trong lòng có chút động tâm, chẳng lẽ Lãnh Nguyệt có kế sách gì sao? Bất quá, ngoài mặt hắn vẫn giả bộ ngu ngơ: -Tiên sinh nói vậy là ý gì? Lãnh Nguyệt nói: -Nếu Tước gia có thể hợp tác cùng chúng ta thì cam đoan Hộ bộ sẽ xuất ra đủ kinh phí cho bệ hạ viễn chinh. Lưu Phong lạnh nhạt cười nói: -Lãnh Nguyệt tiên sinh, ta nói luôn cho ngươi khỏi phân vân. Ngươi có biết những lời ngươi vừa nói, nếu để bệ hạ biết được thì ngươi sẽ có kết quả như thế nào không? Lãnh Nguyệt bất động thanh sắc, cười nói: -Ta đương nhiên biết hậu quả nhưng ta dám chắc bệ hạ sẽ không biết được. Tước gia, ngươi là người thông minh, ta tin ngươi sẽ không mang chuyện chúng ta nói với nhau truyền ra ngoài. -Ngươi dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?-Lưu Phong liếc nhìn Lãnh Nguyệt, ngồi xuống, thấp giọng nói-Nói đi, muốn ta hợp tác với các ngươi như thế nào? -Thứ nhất, chúng ta muốn cùng Tước gia kinh doanh Thiên Thượng Nhân Gian tại kinh đô. Thứ hai ta muốn chuyện điều tra Hộ Bộ, Tước gia cứ làm theo sự sắp đặt của bọn ta. Thỏa mãn hai điều kiện này thì Lãnh Nguyệt bảo đảm Hộ Bộ sẽ thay Tước gia xuất đủ kinh phí cho bệ hạ viễn chinh. "Mẹ kiếp"! Thiên Thượng Nhân Gian của lão tử bây giờ thật giống như thịt Đường Tăng, ai cũng muốn ăn một miếng. Lưu Phong khóe miệng lộ ra một nụ cười thâm sâu, lạnh nhạt nói: -Tiên sinh tính toán thật giỏi. Nếu đáp ứng hai điều kiện đó thì ta thấy toàn có lợi cho các ngươi. Ta có lợi gì đâu? Lãnh Nguyệt khẽ cười, cầm chén rượu nhấp một ngụm, nói: -Tước gia, sao ngươi lại nghĩ vậy chứ? Nếu ngươi một mình phát triển Thiên Thượng Nhân Gian tại kinh đô mà không có ai giúp đỡ thì sẽ rất khó khăn. Hơn nữa chuyện điều tra Hộ Bộ, theo ý của bệ hạ cũng chỉ là muốn kiếm kinh phí từ ngươi, chứ cũng không hẳn là muốn điều tra rõ ràng Hộ Bộ. Nếu không có chúng ta phối hợp với ngươi thì cam đoan là ngươi không điều tra được gì cả. Cuối cùng cũng không thể nào lấy lại được số quan ngân mà Hộ Bộ đã làm thất thoát. Trong mắt Lưu Phong nhất thời hiện lên một đạo tinh quang, hỏi: -Ý của tiên sinh là cho dù Hoàng thái tôn phạm tội làm thất thoát quan ngân thì bệ hạ cũng bỏ qua, không truy cứu hắn? Lãnh Nguyệt gật đầu: -Không sai, vấn đề này ta đã nói qua nhiều lần. Bệ hạ luôn coi trọng tư tưởng gia đình trị. Hoàng thái tôn là người chí thân của bệ hạ. Quốc khố do con cháu của Chu gia cầm. Người sẽ không truy cứu. Tước gia là người thông minh, ta nghĩ ngươi biết nên làm thế nào. -Không sai, ta là người thông minh. Điểm này thì ai cũng biết-Lưu Phong ngạo nghễ nói-Bất quá, chuyện này làm ngươi thất vọng rồi. Việc ta cùng Đông cung hợp tác phát triển Thiên Thượng Nhân Gian tuyệt không có khả năng xảy ra. Thái tử phi đã đề cập vấn đề này từ lâu. Ta đã cự tuyệt. Còn chuyện thứ hai thì ta cứ dựa theo thánh chỉ của bệ hạ mà làm việc. Ta sẽ không đồng mưu cùng các ngươi lừa gạt bệ hạ, lừa gạt dân chúng-Lưu Phong nói nhưng lời này quả là lẫm lẫm uy nghi, đại nghĩa vì dân. Lãnh Nguyệt vội nói: -Tước gia không nên hiểu lầm. Lãnh Nguyệt thành thật có ý hợp tác. Hy vọng chúng ta có thể song doanh. Tuyệt không có ý nghĩ khác. Lưu Phong lạnh nhạt nói: -Nói không khách khí, ta thật không tin người đàn bà kia. Lãnh Nguyệt cười nói: -Nguyên lai là như vậy. Nhưng nếu hợp tác với ta thì sao? -Ngươi???-Lưu Phong khẽ cười-Ngươi bất quá cũng chỉ là thuộc hạ của nữ nhân kia. Hai người không có gì là khác biệt. -Khác chứ. Ta không phải là thuộc hạ của nữ nhân kia. Ta là thuộc hạ của thái tử điện hạ, trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy Lưu Phong có chút động lòng. Nếu Lãnh Nguyệt nói như vậy là đúng thì tương lai mình có thể thu dụng người này. Nếu Lãnh Nguyệt hoàn toàn trung thành với thái tử thì khi biết được thân phận của mình, dám chắc sẽ ủng hộ mình. Tuy nhiên đây chỉ là suy đoán mà thôi. Tột cùng như thế nào thì sau này sẽ rõ. Lưu Phong hiểu cần phải từng bước quan sát người này. -Tiên sinh, Thái tử và Thái tử phi thì có gì khác nhau? Tại hạ xem hai người này không có gì là khác biệt cả. Ngươi trung thành với ai mà chả vậy? -Tước gia, nguyên ủy việc này ta không thể nói cho ngươi nghe. Bất quá ta có thể chắc chắn nói với ngươi một điều. Trung thành với Thái tử và trung thành với Thái tử phi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau-Lãnh Nguyệt nghiêm trang nói. -Xin lỗi, ta vẫn không thể tin ngươi. Ta vẫn không tin nữ nhân kia, cho nên ta sẽ không cùng Đông cung hợp tác-Lưu Phong thẳng thừng cự tuyệt. Lãnh Nguyệt nâng chén, uống, nói: -Tước gia, ngươi thật sự không lo lắng chút nào sao? Lưu Phong cũng uống một chén, cười nói: -Ta nghĩ ta đã nói xong tất cả rồi. -Đã như vậy thì Lãnh Nguyệt cũng không miễn cưỡng Tước gia. Bất quá ta nhắc nhở ngươi một câu. Chuyện của Hộ Bộ sẽ không đơn giản như vậy đâu-Lãnh Nguyệt mỉm cười nói. Lưu Phong biết những lời này chính là tuyên chiến với mình, cũng là cảnh cáo mình. Nhìn chằm chằm vào cặp mắt Lãnh Nguyệt, Lưu Phong cảm giác được hai mắt người này cũng như tâm cơ của hắn, quả thật là thâm sâu khó lường. Ánh mắt của Lãnh Nguyệt luôn thản nhiên, không một chút dao động, vui vẻ cũng vậy, thất vọng cũng vậy, thủy chung không biến đổi. Lưu Phong kết luận người này tuyệt không đơn giản. Nếu sau này có thể chiêu dụ hắn làm thuộc hạ thì thật là trợ lực lớn cho mình. Lãnh Nguyệt khẽ xoay xoay chén rượu trong tay, làm như vô tình nói: -Tước gia, Triết Biệt tướng quân là do ngươi giết? -Triết Biệt tướng quân?-Lưu Phong hơi nghi hoặc. -Triết Biệt là bằng hữu tốt nhất của ta, cũng là mãnh tướng của Thái tử năm đó. Đáng tiếc là hắn nhận một mệnh lệnh sai lầm mà phải ân hận cả đời-Lãnh Nguyệt dường như đang tự nói với chính bản thân mình. Lưu Phong cẩn thận suy nghĩ, "Triết Biệt không lẽ là tên sát thủ giả mạo Lữ Hổ sao?". Lãnh Nguyệt khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: -Ta đã sớm khuyên Thái tử phi không nên đối địch cùng ngươi, đáng tiếc là nàng ta đều không nghe. Tước gia, nói thật, ta không thích cùng ngươi đối đầu chút nào. Ngươi là một địch nhân thật đáng sợ. Lần đầu tiên trong đời, ta cảm nhận được sự uy hiếp từ người khác. Người đó chính là ngươi. Lưu Phong cũng không nói mà nhìn Lãnh Nguyệt, hai người nhìn nhau thật lâu, đồng thời hiện ra một nụ cười khổ. Một lúc sau, Lưu Phong cầm lấy bầu rượu, chủ động rót cho Lãnh Nguyệt: -Tiên sinh, ta kính ngươi một chén. Có lẽ tương lai chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác. Bất quá là ta hợp tác với ngươi, không phải là hợp tác với nữ nhân Đông cung kia. Lãnh Nguyệt thần sắc vẫn thản nhiên, dường như không để ý tới những lời này của Lưu Phong, nhưng hắn mỉm cười nói: -Có thể, trên thế giới này mọi chuyện đều có thể. Lãnh Nguyệt hai tay tiếp nhận chén rượu từ tay Lưu Phong, gật đầu nói: -Tước gia mời rượu ta. Lãnh Nguyệt uống-Nói xong ngửa đầu uống cạn, sau đó nói-Cuộc nói chuyện hôm nay, thỉnh xin Tước gia giữ bí mật. Sau này có cơ hội, ta hy vọng có thể hợp tác cùng Tước gia. -Cơ hội. -Lưu Phong sắc mặt tà dị bỏ thêm một câu vào-Chỉ cần câu nói lúc nãy của tiên sinh là xuất phát từ nội tâm thì tin rằng chúng ta nhất định sẽ có cơ hội hợp tác. Lãnh Nguyệt nghe Lưu Phong nói vậy, mơ hồ hỏi: -Tước gia, là câu nói nào của ta? Lưu Phong đứng dậy, cáo từ: -Ta không nói. Có nhiều chuyện ta bây giờ không thể nói. Tin tưởng ngươi sớm muộn cũng sẽ biết. Lãnh Nguyệt mở miệng, định hỏi gì đó nhưng lại thôi. Xuống lầu, Lưu Phong quay lại nói với Lãnh Nguyệt: -Tiên sinh, sau này gặp lại. Hy vọng ngươi bảo trọng thân thể. -Lưu Phong rất hy vọng trước khi chân tướng rõ ràng thì Lãnh Nguyệt vẫn an toàn, nếu không thì sau này hắn sẽ mất đi một mưu sĩ lợi hại. Lưu Phong phất tay áo, rời khỏi, để lại Lãnh Nguyệt với ánh mắt ngây ngốc. Cho đến khi Lưu Phong hoàn toàn khuất dạng thì Lãnh Nguyệt mới tỉnh táo lại, hắn cẩn thận suy nghĩ lại câu nói của Lưu Phong lúc sắp cáo từ.