Mặc dù Lưu Phong nói rất mơ hồ nhưng Lãnh Nguyệt lại có thể nhận ra một chút ý tứ trong đó. Hình như tương lai Lưu Phong chắc chắn sẽ hợp tác cùng mình. Bất quá điều này sao có thể? Đông cung và Lưu Phong bây giờ như nước với lửa. Hôm nay đàm phán thất bại, không chừng ngày mai Hoàng thái tôn sẽ phái người ra tay đối phó với Lưu Phong. Bất quá khi Lưu Phong nói câu kia thì vẻ mặt rất nghiêm túc, không giống nói đùa chút nào. Suy nghĩ một hồi lâu, Lãnh Nguyệt đột nhiên trả lời được một câu hỏi trong đầu. Nếu hắn đoán không sai thò Lưu Phong chính là ám chỉ câu nói của mình, trung thành với Thái tử mà không trung thành với Thái tử phi? "Chẳng lẽ hắn và Thái tử có quan hệ gì sao?" Lãnh Nguyệt khẽ run lên, tâm tình không thể yên tĩnh được nữa. Nghĩ lại thì diện mạo của Lưu Phong quả là có chút hơi giống thái tử năm đó. "Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra?" Lãnh Nguyệt nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng. Bất quá hắn có nghĩ nát óc cũng chẳng tìm ra nguyên nhân bên trong. Đương nhiên lời nói của Lưu Phong đã khắc sâu vào đầu Lãnh Nguyệt. Lưu Phong và Lãnh Nguyệt nói chuyện cũng thu được chút ít thu hoạch. Đầu tiên là hắn phát hiện ra Lãnh Nguyệt chỉ trung thành với Thái tử. Tiếp theo dựa vào cách nói chuyện của Lãnh Nguyệt thì Đông cung cũng chưa biết mình và bệ hạ đã có hiệp nghị hợp tác. Nếu nói như thế thì Nữ Nhân Hoa của Kim Vận phu nhân thật sự là lợi hại, trên cả tình báo của Đông cung. Có Nữ Nhân Hoa trợ giúp. Lưu Phong chuẩn bị chính thức khai trương Thiên Thượng Nhân Gian tại kinh đô. Sau đó sẽ tranh thủ phát hành Báo Bát Quái tại nơi này. Có Nữ Nhân Hoa thì chắc chắn Báo Bát Quái sẽ có rất nhiều thông tin để đăng tải đây. Tại kiếp trước việc đưa thông tin cá nhân của ai đó lên báo là phạm pháp nhưng tại thời đại này thì cứ thoải mái đi. Huống hồ đây chính là nhưng tin tức thu hút được nhiều thái thái, tiểu thư. đọc. Nghĩ đến đây, Lưu Phong tưởng tượng một căn phòng đầy vàng bạc châu báu. Theo ý của Hoa Hạ đại đế thì bây giờ việc quan trọng nhất là phát triển Thiên Thượng Nhân Gian. Chờ khi ổn thỏa mới bắt đầu điều tra Hộ Bộ. Lưu Phong tại kinh thành đi du ngoạn vài ngày, tìm nhà. Trước tiên phải tìm một chỗ thích hợp ở kinh đô làm tổng điếm đã. Bất quá chuyện không dễ dàng như hắn nghĩ. Đất tại kinh đô chính là tấc đất tấc vàng. Những khu vực sầm uất thì giá nhà rất cao. Lưu Phong mặc dù túi rủng rỉnh nhưng nghe giá xong cũng không khỏi kinh hãi. Vốn dĩ hắn muốn tìm Hoa Hạ đại đế nhờ giúp, nhưng chuyện này lại nhỏ quá, không đáng nhờ lão hoàng đế. Bất đắc dĩ Lưu Phong không thể làm gì khác hơn là tiếp tục mang theo Hắc Vân và mười tên thuộc hạ chu du trong kinh thành. Đến khi mặt trời đã ngả về phía tây, Lưu Phong vẫn chưa tìm được nơi nào thích hợp. Ngay khi hắn đang chuẩn bị quay về dịch trạm thì một nữ tử cản đường hắn lại. -Xin hỏi vị công tử này đang cần mua nhà đúng không?-Thanh âm nữ tử rất ngọt ngào, bất quá nhan sắc cũng chỉ bình thường. -Đúng vậy, sao ngươi biết?-Lưu Phong hỏi. -Ta thấy công tử du ngoạn trong kinh thành đã vài ngày. Ngày nào cũng là đi xem nhà. Cho nên đoán ngươi chắc là muốn mua nhà. Ta là Như Hoa, chuyên môn môi giới mua bán nhà. Nếu công tử nguyện ý thì ta sẽ giúp. Môi giới? Lưu Phong nghe vậy nhất thời tinh thần phấn chấn, tưởng rằng thời đại này chưa có cò nhà đất. Nếu hắn biết sớm thế này thì không phải lãng phí thời gian mấy ngày qua. -Ngươi thật sự là môi giới nhà đất?-Lưu Phong bán tín bán nghi. Lần đầu tiên tại thời đại này nghe đến nghề này. Hơn nữa, nữ nhân cổ đại thường rất ít xuất đầu lộ diện buôn bán. -Đương nhiên, nhà ta ba đời đều làm nghề này, tới đời của ta thì không có nam nhân nên ta phải tiếp tục nối nghiệp, đi làm. -Được rồi, không biết công tử muốn nhà như thế nào? Người muốn mở cửa hàng hay chỉ là để ở?. -Như Hoa rất nhanh chóng đi vào đề, thật là chuyên nghiệp, không khác gì cò nhà đất ở thế kỷ 21. Lưu Phong do dự một chút, đem yêu cầu của mình nói cho Như Hoa nghe. Như Hoa nghe xong, cẩn thận suy nghĩ, một lúc sau nói: -Công tử, ta có một tòa trạch viện thỏa mãn được yêu cầu của ngươi. Khi nào công tử có thời gian, ta sẽ dẫn công tử đi gặp chủ nhân trang viện nói chuyện. -Tại hạ bây giờ đang có thời gian. Nếu Như Hoa cô nương bây giờ thuận tiện thì chúng ta đi thôi. -Lưu Phong mấy ngày nay vì chuyện nhà cửa mà lao tâm. Tự nhiên muốn kết thúc sớm cho rồi. -Đã như vậy thì xin mời đi theo ta. Bất quá trước tiên người phải đưa cho ta một trăm lượng bạc thù lao. Đương nhiên trước khi thấy nhà thì ngươi đưa trước năm mươi lượng cũng được. -Đương nhiên. Lưu Phong cũng không nói nhiều, lấy ra tờ ngân phiếu hai trăm lượng đưa cho Như Hoa. Như Hoa thấy Lưu Phong phóng tay như vậy, cười nói: -Công tử tín nhiệm ta như vậy, ngươi không sợ ta lừa ngươi hay sao? Lưu Phong mỉm cười nói: -Nếu đã đưa thì tất nhiên là không sợ. Như Hoa lạnh nhạt cười, trong mắt hiện lên một đạo dị sắc: -Công tử yên tâm, Như Hoa sẽ không làm người thất vọng. Rất nhanh, đoàn người Lưu Phong đã theo Như Hoa tiến vào khu trung tâm của kinh đô. Như Hoa chỉ vào một đại trạch viện, khí thế hùng vĩ, giới thiệu: -Công tử, đây chính là nơi ta muốn giới thiệu với ngươi. Lưu Phong có chút giật mình, khu vực hoàng kim này có cũng có căn nhà này, thật sự khó tin. Ra mở cửa là một mỹ phụ chừng ba mươi tuổi, khi thấy Như Hoa liền hiểu hết mọi chuyện. Mỹ phụ chuyển nhãn, cẩn thận đánh giá Lưu Phong vài lượt. Ấn tượng đối với Lưu Phong rất tốt, phong lưu anh tuấn, da dẻ trắng nõn, quả nhiên là văn nhân. Lưu Phong cũng cẩn thận đánh giá mỹ phụ này, chỉ thấy thân thể hấp dẫn, khí nhược như lan, cả người tràn đầy mùi đàn bà. Thấy thục nữ tỷ tỷ này, Lưu Phong nhất thời một trận mặt mày hớn hở. Như Hoa thấy Lưu Phong kinh ngạc, mỉm cười giới thiệu: -Công tử, vị này chính là chủ nhân Dương thị. Sau đó lại quay sang nhìn mỹ phụ giới thiệu: -Vị này là Lưu Phong, Lưu công tử. -Lưu công tử, mời vào. -Dương thị tao nhã nói. Lưu Phong lúc này mới thu hồi tinh thần, đi vào. Trong lúc Dương thị quay người lại, Lưu Phong nhìn sau lưng nàng, hắn chợt có cảm giác quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra. -Công tử, trượng phu của Dương phu nhân đã mất sớm. Bây giờ chỉ còn lại hai mẹ con sống với nhau. Nơi ở lớn như vậy thực là quá mức cô đơn. -Trong lúc Lưu Phong đang suy nghĩ thì Như Hoa cắt ngang luồng suy nghĩ của hắn. Lưu Phong tùy ý hỏi: -Trượng phu của Dương phu nhân khi còn sống làm gì mà lại có một đại trạch viện như vậy? -Cái này thì ta cũng không biết-Như Hoa đáp. Đang nói chuyện thì đoàn người đã đi vào đại sảnh, nhìn đại sảnh trang trí xa hoa, Lưu Phong càng kinh ngạc. Tựa hồ Dương thị không hề thiếu tiền. Tại sao lại phải bán một trang viện nằm ở khu vực đắc địa như thế này? Sau khi yên vị, Như Hoa nói: -Công tử, ta đã giới thiệu cho hai người. Chuyện còn lại hai người tự bàn với nhau. Lưu Phong gật đầu mỉm cười hỏi: -Phu nhân, ý người như thế nào? Dương thị gật đầu, giọng oanh vàng thỏ thẻ vang lên: -Lưu công tử, ta không muốn bán nhà. -Cái gì? Ngươi không muốn bán nhà?-Hắc Vân vừa nghe liền nổi giận, ánh mắt sắc bén nhìn Như Hoa-To gan, ngươi dám gạt chúng ta? Lưu Phong cũng biến sắc, tức giận. Không lẽ cò nhà đất của thời đại này cũng giống như cò nhà đất ở thế kỷ 21, chỉ biết lừa gạt là chính. Như Hoa bị Hắc Vân trừng mắt nhìn, cảm giác như ngực bị trọng chùy kích trúng, vội vàng nhìn Dương thị cầu cứu: -Phu nhân, người nói mau đi. Dương thị nhìn Lưu Phong nói: -Phiền công tử nói thuộc hạ người yên tĩnh, nghe ta nói đã. Lưu Phong dùng ánh mắt ra hiệu cho Hắc Vân trở về chỗ cũ, đứng sau lưng mình. -Phu nhân, có chuyện gì xin mời nói-Sự thật là Lưu Phong đã rất thích tòa trạch viện này. Bất kể là từ vị trí, trang trí, diện tích, kiến trúc. tất cả đều là cực phẩm. -Trượng phu mất sớm chỉ để lại cho hai mẹ con chúng ta đại trạch viện này. Chỗ này là chồng ta lưu lại nên ta cũng không muốn bán nhưng mấy năm nay hai mẹ con ở một nơi rộng lớn như thế này. Công tử nghĩ mà xem sẽ cô đơn và buồn đến mức nào. Do đó ta mới nhờ Như Hoa tìm người mua. Lưu Phong nghe vậy thở phào một hơi. Chỉ cần ngươi chịu bán là được. -Là như thế! Vì sao lúc nãy phu nhân lại nói không bán? Chẳng lẽ người có điều kiện gì?-Lưu Phong khẽ hỏi. -Công tử chớ vội, ta sẽ giải thích với ngươi. -Dương thị khẽ điều chỉnh tâm tình mình một chút, nói-Trạch viện này là phu quân ta tích cóp cả đời mới xây dựng nên, cũng là tâm huyết của hắn nên ta muốn bán cũng phải bán cho người xứng đáng. Nói đơn giản là ta muốn tân chủ nhân của tòa trạch viện này phải là người xứng đáng, có thể làm cho ta yên tâm mới được. -Phu nhân yên tâm, tại hạ nhất định sẽ làm cho nơi này ngày một tốt hơn-Lưu Phong thấy lời nói của Dương thị có chút mâu thuẫn nhưng vì để làm cho nàng vui lòng nên vẫn tùy ý ứng khẩu nói bừa. -Công tử, xin nghe ta nói đã-Dương thị nét mặt u buồn nhìn Lưu Phong nói-Vì tránh bán lầm người nên ta định giám sát người mua trong vòng nửa năm. Mẹ kiếp! Ý này là cái gì? Nửa năm? Ai có mà tâm tư chờ ngươi nửa năm chứ? Lão hoàng đế kia cũng chỉ cho ta có nửa năm thôi. Dương thị dường như đọc được ý nghĩ của Lưu Phong, vội nói: -Công tử chớ nóng nảy, thời gian nửa năm này ta chỉ là cho thuê mà thôi, vẫn giao trạch viện cho người mua toàn quyền sử dụng. Cho thuê? Lưu Phong vội hỏi: -Chẳng biết là phu nhân định cho thuê như thế nào? Ngươi có biết ta mua nhà làm gì không? -Cho thuê rất đơn giản, chỉ cần giao đủ tiền thuê nhà trong sáu tháng mà thôi. Về phần công tử muốn làm gì thì ta không xen vào. Cho dù là ngươi mở thanh lâu thì ta cũng không phản đối. -Dương thị thấp giọng trả lời. Lưu Phong hỏi tiếp: -Vậy sau nửa năm thì như thế nào mới có thể mua hoàn toàn-Lưu Phong thật lòng muốn mua ngôi trạch viện này, tất nhiên là không thỏa mãn thời gian sáu tháng. -Lưu công tử, ngươi theo ta vào đây, từng bước nói chuyện. -Dương thị hình như có chuyện gì đó khó nói. Lưu Phong gật đầu, đi theo Dương thị, đi vào một căn phòng nhỏ phía sau đại sảnh. -Công tử, phu quân ta khi còn sống không yên tâm nhất là nữ nhi Liên Nguyệt. -Nói đến đây Dương thị thoáng do dự một chút rồi nói-Liên Nguyệt năm nay đã mười bốn tuổi nhưng vẫn thiếu tình thương của người cha, tính cách có phần lập dị, không giống những đứa trẻ khác. Cho nên ta hy vọng tìm cho Liên Nguyệt một chút tình thương của người cha. Lưu Phong sửng sốt một chút, đề nghị: -Phu nhân có thể tái giá mà. Với tư sắc của phu nhân thì tái giá hoàn toàn không phải là việc khó. Dương thị buồn bã nói: -Không đơn giản như công tử nói. Theo quán lệ của đế quốc thì nữ tử bình thường phải thủ tiết cho chồng trước. Ta tự nhiên là sẽ tuân theo. Huống hồ cho dù ta tái giá thì kế phụ cũng chưa chắc đã đối đãi tốt với Liên Nguyệt. Cho nên ta chỉ muốn tìm một người có khả năng không để cho Liên Nguyệt chịu ủy khuất, có thể làm cho nó vui sướng, lớn lên. -Vậy ý của phu nhân là như thế nào?-Lưu Phong càng nói càng thấy kỳ quái, Dương thị nói nhiều như vậy, cuối cùng là muốn gì? -Công tử, thật ra sáu tháng này công việc giám sát chính là do Liên Nguyệt giám sát-Dương thị giải thích. -Liên Nguyệt?-Lưu Phong khẽ hỏi-Ý của phu nhân là chỉ cần Liên Nguyệt đồng ý thì việc mua bán sẽ thành? Dương thị suy nghĩ một chút nhìn Lưu Phong nói: -Từ góc độ nào đó thì đúng là như vậy. Nhưng có một số việc ta phải hướng ngươi giải thích rõ ràng. Ngừng một chút Dương thị nói: -Công tử, ngươi là người thông minh, ta cũng không muốn nói nhiều. Nếu ngươi có khả năng làm cho Liên Nguyệt hài lòng. Ta sẽ bán tòa trạch viện này cho ngươi. Đây là ý gì? Đền bù tình cha con cho Liên Nguyệt? Chả lẽ muốn ta làm cha Liên Nguyệt? Lưu Phong do dự, đoạn nói: -Phu nhân, nếu ta nghe không sai thì ý của người là muốn ta làm cha Liên Nguyệt? Dương thị nghe vậy có chút thẹn thùng, bất quá vẫn gật đầu: -Có thể nói như vậy. Ta muốn một người có thể làm cha Liên Nguyệt nhưng không có quan hệ với ta. không. với ta, ngươi hiểu không. -Hiểu. Vấn đề là ta bây giờ cũng mới chỉ mười chín tuổi. Trời ạ để một người mười chín tuổi làm cha của một nữ tử mười bốn tuổi. -Công tử, ngươi nghĩ sao? Nếu ngươi đáp ứng thì ta sẽ bắt đầu tiến hành. Nếu không thì ta chỉ biết nói xin lỗi mà thôi. Đương nhiên tiền môi giới của Như Hoa ta sẽ hoàn lại cho ngươi. Lưu Phong suy nghĩ một lúc, nói: -Phu nhân, ý của ngươi là ta sẽ thay cha của Liên Nguyệt chiếu cố đến nàng nhưng ta và ngươi không phát sinh quan hệ vợ chồng, ý của người là như vậy? Dương thị gật đầu: -Không sai, chính là ý này. Ngươi có nguyện ý không? Ánh mắt Lưu Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, sau đó dời xuống ngực, khẽ giật mình. Thục nữ quả nhiên là không giống bình thường, điện nước quả nhiên là đầy đủ. Đáng tiếc là không thể quan hệ vợ chồng. -Nếu ta là cha mà chúng ta không có hành vi như vợ chồng thì e là Liên Nguyệt sẽ rất khó chấp nhận-Lưu Phong thật sự không cam lòng nhìn bộ ngực siêu đại của Dương thị. Dương thị nghe vậy nhất thời hai tai đỏ bừng, có một tiểu trượng phu như Lưu Phong cũng là rất tốt. Bất quá nhiệm vụ của nàng không cho phép làm điều này. -Lưu công tử, xin lỗi ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngươi. Làm cho Liên Nguyệt như thế nào cảm nhận được tình cha là chuyện của ngươi. Ta chỉ là đứng xem kết quả mà thôi-Dương thị kiên định nói. Được rồi, không vội, cứ từ từ, nếu ta không sờ được ngực của ngươi thì ta không phải là Lưu Phong. -Phu nhân, người yên tâm, ta nhất định sẽ cho Liên Nguyệt biết thế nào là tình cảm cha con-Lưu Phong tự tin nói. -Vậy xin hỏi công tử biết gì về phụ ái?-Dương thị lạnh nhạt nói-Ngươi trước hết trả lời vấn đề này của ta đi đã. Lưu Phong trả lời: -Phụ ái chính là tình thương của người cha đối với người con, làm cho người con cảm nhận được sự ấm áp. Làm cho đứa nhỏ từ nam tính của người cha mà trở nên kiên cường, tự lập, tự tin. Dương thị nghe vậy, gật đầu: -Không sai, hay lắm. Bây giờ ta tuyên bố ngươi đủ tư cách làm cha Liên Nguyệt. Lưu Phong gật đầu cười: -Vậy bây giờ chúng ta làm gì nữa? Dương thị cặp mắt sáng ngời, nói: -Kế tiếp ta muốn biết công tử có tài hoa hay không? Tiểu nữ Liên Nguyệt tuy còn nhỏ nhưng đã có thể thông làu kinh thư. Cha nó nhất định phải có tài. Như vậy đi, nơi này có một hồ nước, trong hồ có hoa sen, chi bằng ngươi làm một bài thơ về hoa sen đi, có được không? Lưu Phong suy nghĩ một chút, đọc: Thanh hà cái lục thủyPhù dong phi hồng tiênHạ hữu tịnh căn ngẫuThượng hữu tịnh đầu liên Tạm dịch: Lá xanh phủ mặt hồCánh hồng khoe sắc thắmNgó sen ẩn phía dướiĐài sen hướng trời cao. (Không giỏi văn thơ, dịch đại thoai nhé) -Phu nhân, thế nào?-Lưu Phong cười hỏi. -Hay, thật sự là hay. Công tử quả nhiên là tài cao. -Dương thị hiển nhiên là đối với tài năng của Lưu Phong rất cao hứng. Lưu Phong cũng âm thầm cảm thấy may mắn, may là ở đây có hoa sen, nếu như hoa khác thì chắc là bó tay. Bài thơ này chính là của Nhạc Phủ thời Tấn-Thanh Dương độ. Kiếp trước hắn cùng bạn gái đi công viên du ngoạn đã từng ngâm. Không ngờ bây giờ lại có thể sử dụng lại. -Công tử, ngày mai ngươi có thể chính thức sử dụng chỗ này. Bất quá hậu viện có mấy gian phòng, ta và Liên Nguyệt phải cần sử dụng. -Dương thị giải thích một chút. -Đương nhiên phải chừa cho mẹ con nàng một chỗ. -Lưu Phong nét mặt lộ ra một tia cổ quái, đứng lên nói-Phu nhân, không có chuyện gì nữa thì ta xin cáo từ. Sau này chúng ta sẽ nói chuyện nhiều. Nữ nhân sợ nhất là cô đơn tịch mịch, nữ nhân xinh đẹp như nàng thì không đáng phải chịu cô đơn tịch mịch. Dương thị dường như nhận ra ý tứ trong đó của Lưu Phong, khẽ run lên, mặt ửng đỏ, sẵng giọng nói: -Công tử chớ có nói bừa. Ta nhất định thủ phụ đạo. Người rời khỏi đây, ta tiễn ngươi. Lưu Phong vội xua tay: -Không dám làm phiền phu nhân. Sáng mai ta sẽ mang theo người đến đây làm thủ tục. -Không được, ngươi là khách quý cuả ta. Nói xong Dương thị liền đi trước dẫn đường. Lưu Phong theo sát sau đó, hai tròng mắt không ngừng quan sát cặp mông đang di động đằng trước. Quả nhiên là cực phẩm trong cực phẩm. Dương thị và Lưu Phong quay lại đại sảnh, đang muốn tiễn Lưu Phong rời khỏi thì Như Hoa chợt đề nghị: -Phu nhân, Liên Nguyệt không có mặt sao? Người không để cho Liên Nguyệt bái kiến công tử? Dương thị gật đầu: -Đúng rồi, nên thế. -Công tử, thỉnh mời ngồi chơi chốc lát, ta sẽ gọi Liên Nguyệt. -Nói xong quay người rời đi. Lưu Phong bất giác suy nghĩ, Như Hoa và Dương thị dường như có quan hệ không bình thường. Có lẽ lúc nãy mình nói chuyện với Dương thị trong phòng, Như Hoa cũng biết. Nếu không sao lại nhắc Dương thị như vậy. Không biết tại sao nhưng chuyện hôm nay Lưu Phong có chút cảm giác kỳ quái, đầu tiên là nhìn sau lưng Dương thị hắn có một cảm giác quen thuộc, sau đó nhìn vẻ mặt của Dương thị và Như Hoa cũng có gì đó cổ quái. Đương nhiên là chưa có gì chứng minh thì hắn không nói ra. ***Dương thị rời khỏi đại sảnh thì đi vào tòa lầu gần hậu viên. -Thế nào? Lưu Phong nói thế nào? Hắn có hoài nghi gì không?-Trên lầu là một nữ tử, nhìn Dương thị hỏi. Nữ tử này chừng mười bốn, mười lăm tuổi, lông mi dày, mắt to, miệng anh đào, một thân bạch y. Mặc dù tuổi chưa lớn nhưng bộ ngực vươn cao ra trước, quả nhiên là phát triển rất tốt.