Cẩm Huyền Nữ kinh ngạc, vung kiếm chống đỡ.
Nhưng thế tấn công bóng đen vô cùng mạnh mẽ, chiêu thức cực kỳ xảo quyệt, linh hoạt vô cùng giống như rắn độc.
Sau một phen tranh đấu, Cẩm Huyền Nữ bị ép lùi lại.
Nhìn lại trên người đã có thêm nhiều vết thương.
Hiển nhiên, cô ta không phải là đối thủ của bóng người đen kia.
Bóng người đen lùi về bên cạnh Quốc vương.
Đó là một ông lão khoác áo choàng màu đen, khí tức hung ác nguy hiểm, giống như rắn độc khiến người ta không rét mà run.
“Ngay cả con chó bên cạnh quả nhân cũng không đánh lại mà dám lấy mạng của quả nhân? Ha ha, thật là nực cười!”.
Quốc vương cười khinh thường: “Cuộc phản loạn bên ngoài cung là do cô khơi dậy đúng không? Vậy quả nhân cũng không khách sáo với cô nữa! Người đâu, bắt sống Cẩm Huyền Nữ, những người còn lại xử tử hết!”.
“Tuân lệnh!”.
Cấm quân ùa tới từ hai bên lập tức ra tay.
Nhưng khi bọn họ xông về phía Cẩm Huyền Nữ thì không khỏi kinh ngạc dừng bước.
Bọn họ mở to mắt, ngạc nhiên nhìn phía trước.
Ngoài cửa hoàng cung có rất nhiều dân chúng tập trung.
Bọn họ cầm đao kiếm, hoặc cầm ghế dài, cầm đá, đùng đùng nổi giận tràn vào trong.
Chỉ chớp mắt, hoàng cung rộng lớn toàn người là người.
Nhìn thế trận đó, cấm quân cũng sợ hãi.
“Thật to gan!”.
Quốc vương nổi giận: “Đám sâu kiến này định làm gì?”.
“Mãn Chước Hổ! Ông ép con gái tôi vào cung, hại nó một cách tàn nhẫn! Tôi phải trả thù cho con gái!”.
Một ông lão cầm lao bắt cá trong tay hét lên, dù giọng ông ta có phần run rẩy, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự kiên quyết không lùi bước.
“Mãn Chước Hổ! Ông hại chết vợ tôi, hôm nay tôi nhất định phải lột da ông!”.
“Loại người như ông không xứng làm quốc vương của chúng tôi, không xứng làm hoàng đế của chúng tôi!”.
“Từ khi ông tiếp quản Kiếm Vương Triều, vương triều càng ngày càng khác xưa. Mọi người còn không có cơm ăn, dân chúng lầm than bởi sự bóc lột của ông. Ông không cho chúng tôi đường sống thì chúng tôi cũng sẽ liều mạng với ông!”.
“Đúng! Liều mạng với ông!”.
Bọn họ gào lên, hiện trường sôi sục.
Nhìn cảnh tượng này, đám người trong hoàng cung đều tái nhợt mặt.
Thái giám già sợ đến mức run lẩy bẩy.
Nhưng Quốc vương thì không sợ, lạnh lùng nói: “Được! Được lắm! Nếu đám các người đã không sợ chết, muốn đến đây đâm đầu vào chỗ chết thì quả nhân sẽ giải quyết hết các người, đưa đến dược phòng luyện chế thành đan!”.
Nói xong, Quốc vương bước tới phía trước.
Ầm!
Một luồng đại thế đáng sợ giáng từ trên trời xuống, đánh về phía dân chúng.
Nhưng… đại thế giáng xuống, dân chúng lại không có chút phản ứng nào.
Quốc vương sửng sốt.
Ông ta tiếp tục phóng ra đại thế về phía dân chúng.
Nhưng… vẫn không có tác dụng gì.
“Sao có thể như vậy?”.
Quốc vương tim đập mạnh, cảm thấy không ổn.
Đúng lúc đó, đám người tách ra.
Một nhóm người đi về phía này.
Quốc vương nhìn người dẫn đầu, nổi giận: “Là người chăm hoa cậu?”.
“Mãn Chước Hổ, đã lâu không gặp!”.
Lâm Chính bước tới, một mình đi về phía Quốc vương.
Quốc vương ngẩn ra, không biết Lâm Chính định làm gì, nhưng sự phẫn nộ trong lòng khó có thể kìm nén.
“Lẽ nào tất cả đều là do cậu giở trò?”.
Quốc vương nghiến răng nói.
Lâm Chính không trả lời, bình tĩnh nói: “Thiện ác cuối cùng cũng sẽ báo. Mãn Chước Hổ, ông bóc lột dân chúng, coi mạng người như cỏ rác, ông không nghĩ tới có một ngày, người dân của ông sẽ ăn thịt ông, lật đổ mọi thứ của ông hay sao?”.
“Khốn nạn, cậu đang dạy đời tôi sao?”.
Quốc vương nổi giận, tích lũy sức mạnh phi thăng đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không tránh né, để mặc cho quyền đó đánh tới.
Ầm!
Nắm đấm đánh vào tim Lâm Chính, sức lực trên nắm đấm giống như nước lũ nổ tung, lan ra tứ phía.
Đám Thái giám già ở bên cạnh bị đánh bay.
Nhưng Lâm Chính lại không hề nhúc nhích, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi gì, hoàn toàn bỏ qua đòn tấn công.
Quốc vương hít sâu một hơi, lập tức nhận ra thực lực của anh.
“Lục Địa… Thần Tiên?”.
Quốc vương há to miệng, ngạc nhiên hỏi.
“Đúng”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó vung tay đánh về phía cơ thể mập mạp của Quốc vương.
Phụt!
Tay Lâm Chính đâm xuyên qua xác thịt ông ta, sau đó đột nhiên lôi ra một chiếc ống trong suốt.
Đó là khí mạch của Quốc vương.
“A!”.
Tiếng la thảm thiết vang vọng tứ phía.
Cơ thể của Quốc vương liên tục lùi về sau, sau đó ngã xuống đất, ôm vết thương, đau đớn không thôi.
Nơi vết thương không những chảy máu mà còn có lượng lớn sức mạnh phi thăng tràn ra.
Bọn họ sợ hãi, khó tin nhìn Quốc vương, nhưng chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Tu vi của Quốc vương đã bị Lâm Chính phế bỏ…
Lâm Chính đi tới, xách cơ thể Quốc vương lên, ném về phía đám đông ở bên dưới.
Dân chúng sợ đến mức lùi ra xung quanh.
Rầm!
Cơ thể của Quốc vương đập mạnh xuống đất, làm cát bụi bắn tung tóe.
Ông ta đã không thể đứng dậy, miệng không ngừng nôn ra máu.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Quốc vương.
Bọn họ thở hổn hển, hơi thở gấp gáp, không khỏi run rẩy.
“Tùy mọi người xử lý ông ta!”.
Lâm Chính nói.
Câu nói này giống như mở ra chiếc hộp Pandora, tất cả mọi người xông về phía Quốc vương như phát điên.
“Các người muốn làm gì? Cút ra cho tôi, tất cả cút ra!”.
Quốc vương vội vàng bò dậy, nhưng động tác của ông ta quá chậm. Không có khí kình, ông ta thậm chí còn không thể đứng dậy.
“Tôi sẽ giết ông!”.
“Trả lại mạng cho con gái tôi!”.
“Một con ma quỷ như ông, tôi phải ăn tươi nuốt sống ông!”.
Bọn họ gào thét, bất chấp tất cả nhào về phía Quốc vương.
Quốc vương điên cuồng chống đỡ nhưng không có ích gì.
Chẳng mấy chốc, những tiếng la hét thê thảm vang lên.
Quốc vương bị đám đông che khuất.
Cẩm Huyền Nữ vốn muốn giết chết ông ta, nhưng nhìn cảnh tượng đó cũng không khỏi sửng sốt.
Cô ta lặng lẽ nhìn, trên mặt không có vẻ đau buồn.
Cho đến khi Quốc vương không còn kêu la thảm thiết, cô ta mới thở phào một hơi.
Mọi người dần dần khôi phục lý trí.
Trên đất là một vũng máu, thi thể của Quốc vương không thấy đâu nữa.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn Lâm Chính.
Thái giám già và những người khác quỳ xuống đất.
“Đại nhân tha mạng… Đại nhân tha mạng!”.
Thái giám già khóc lóc: “Những việc này đều là Quốc vương ép chúng tôi làm, tha cho chúng tôi đi!”.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, Cẩm Huyền Nữ đã chém một kiếm vào cổ Thái giám già.
Lâm Chính đang định tiến lên, đột nhiên cảm giác được gì đó, nhìn về phía bóng tối ở bên kia.
“Ông định đi đâu?”.