Bóng đen trong chỗ tối run rẩy, không dừng lại mà chạy như bay ra ngoài hoàng cung.
Lâm Chính hờ hững nhìn bóng người bay qua giữa bầu trời, đột nhiên vung tay tóm vào không trung.
“A!”.
Giữa không trung vang lên tiếng rên khẽ.
Sau đó, một ông lão lưng còng, mặc áo choàng màu đen đứng khựng lại giữa không trung.
Ông ta giống như bị bóp chặt, tứ chi trói chặt một chỗ, cơ thể căng cứng. Dù ông ta không ngừng giãy giụa, nhưng không thể động đậy được chút nào.
“Về đây!”.
Lâm Chính kéo cánh tay về.
Vèo!
Cơ thể giữa không trung bay ngược về sau, ngã xuống trước mặt Lâm Chính.
“Đại nhân tha mạng…”.
Bóng đen cúi rạp người trên đất, vội vàng dập đầu hô to.
“Tha mạng? Nếu nói trong hoàng cung, người đáng chết nhất là Mãn Chước Hổ thì người đáng chết thứ hai là ông, quốc sư áo đen!”.
Đế Nữ lạnh lùng nói.
“Quốc sư?”.
Lâm Chính thắc mắc liếc nhìn bóng người đang quỳ dưới đất.
“Lâm minh chủ, người này là quốc sư áo đen bí ẩn khó dò của vương triều. Nghe nói người này luôn đi theo bên cạnh Mãn Chước Hổ, vạch kế hoạch cho ông ta, hiến nhiều kế tàn độc cho ông ta. Ví dụ như Mãn Chước Hổ dùng con người để tu luyện chiêu pháp thuật cấm là do người này bày cách, ví dụ như Thiên Tuyển Diệp Hoa mà anh lấy lúc trước cũng là người này phát hiện nên mới mang về trồng trong Kiếm Vương Triều”.
Đế Nữ nhìn chằm chằm quốc sư áo đen ánh mắt lộ vẻ dữ tợn, nói: “Người này tâm địa độc ác, tàn nhẫn vô cùng. Mặc dù ông ta ít khi lộ diện trước mặt mọi người, nhưng người chết trong tay ông ta không ít hơn trong tay Mãn Chước Hổ. Nghe nói vì đột phá cảnh giới mà ông ta từng ra lệnh bắt ba nghìn nam nữ trẻ tuổi, rút tinh huyết của bọn họ luyện công. Thật sự đáng sợ”.
“Còn có chuyện đó sao?”.
Lâm Chính nhíu mày, rút Thiên Sinh Đao ở thắt lưng ra, trông như sắp xử tử người đó.
“Lâm minh chủ tha mạng, nếu cậu không giết tôi, tôi có thể nói cho cậu một tin tức cực kỳ quan trọng”.
Quốc sư áo đen vội vàng dập đầu xin tha.
“Ồ?”.
Lâm Chính dừng động tác, ngạc nhiên nhìn ông ta: “Ông biết tôi sao?”.
“Quốc vương ngày ngày trầm mê hưởng thụ tửu sắc, không hề quan tâm đến thế giới bên ngoài, nhưng tôi lại hiểu rõ thế giới bên ngoài như lòng bàn tay. Cậu trẻ tuổi như vậy đã bước vào cảnh giới Thần Tiên. Từ trước đến nay, toàn bộ vực Diệt Vong e là chỉ có cậu và Diệp Viêm đạt được thành tựu như vậy!”.
Quốc sư áo đen nói.
“Thế sao? Vậy ông muốn nói với tôi tin quan trọng gì?”.
“Đó là cách để vào long mạch dưới lòng đất!”.
Quốc sư áo đen nói.
“Long mạch dưới lòng đất?”.
Lâm Chính lập tức trở nên nghiêm túc, hỏi: “Cách đó là gì?”.
“Lâm minh chủ, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu!”.
“Ông không có tư cách mặc cả với tôi!”.
Lâm Chính nói.
Quốc sư áo đen không dám ngẩng đầu lên, run rẩy nói: “Chỉ cần Lâm minh chủ không giết tôi trước mặt dân chúng, tôi sẽ thành thật nói cho cậu biết, không giấu giếm điều gì”.
“Lâm minh chủ, người này không giữ lại được! Loại người cùng hung cực ác như ông ta phải giết!”.
Đế Nữ vội nói.
Những người khác nhìn sang Lâm Chính, ánh mắt lộ ra sự khát vọng.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc lại lên tiếng: “Tôi hứa với ông, tôi sẽ không giết ông, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng”.
“Thật sao?”.
Quốc sư áo đen ngẩng đầu lên, mắt lóe sáng kỳ lạ.
“Tôi có thể thề trước mặt mọi người!”.
Lâm Chính khẳng định.
“Được! Lâm minh chủ, tôi sẽ nói cho cậu, thật ra để vào được long mạch dưới lòng đất cần có một loại tinh thạch đặc biệt. Tinh thạch đó tên là Long Tinh, nó được xem là thẻ thông hành để vào long mạch dưới lòng đất. Nếu cậu tìm được Long Tinh, chỉ cần đọc khẩu quyết ở lối vào, sử dụng sức mạnh bên trong Long Tinh là có thể chặn tà khí ở lối đi, vào trong long mạch dưới lòng đất”.
Quốc sư áo đen nói.
“Vậy Long Tinh ở đâu có?”.
Lâm Chính hỏi.
“Ở long mạch dưới lòng đất có rất nhiều”.
Quốc sư áo đen nhanh nhảu trả lời.
Lâm Chính trầm mặc.
Nói vậy thì khác nào không nói?
Anh hừ một tiếng, lại vung Thiên Sinh Đao lên.
Quốc sư áo đen kinh hãi, vội nói: “Nếu Lâm minh chủ không tìm được Long Tinh thì có thể tìm vật khác thay thế!”.
“Tìm vật khác thay thế?”.
“Theo tôi biết, nước thần ở Thiên Trì có đặc tính tương tự với Long Tinh. Nếu Lâm minh chủ tinh luyện nước thần Thiên Trì, có lẽ có thể vào được long mạch dưới lòng đất”.
“Nước thần Thiên Trì?”.
Lâm Chính suy nghĩ, sau đó nhìn chằm chằm quốc sư áo đen: “Thật sao?”.
“Sao tôi dám lừa Lâm minh chủ?”.
Quốc sư áo đen cười trừ, lại dập đầu lần nữa.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu: “Ông còn biết gì nữa?”.
“Trước mắt chỉ có vậy… Lâm minh chủ, tôi có thể đi được chưa?”.
Quốc sư áo đen cẩn thận hỏi.
“Được rồi, nhưng trước khi đi tôi có món quà này cho ông”.
Lâm Chính nói, sau đó đột nhiên lấy Hồng Mông Long Châm ra, phóng về phía quốc sư.
Quốc sư sửng sốt, vừa phản ứng lại thì Long Châm đã đâm vào cơ thể ông ta, phá vỡ khí mạch.
Vù!
Từng đợt khói trắng tuôn ra khỏi cơ thể của quốc sư.
Quốc sư lập tức ọe một tiếng, nôn ra rất nhiều máu.
Sau khi ông ta nôn hết máu thì đã không còn sức lực, nằm tê liệt dưới đất.
“Tu vi của tôi, cậu… cậu phế bỏ tu vi của tôi rồi sao?”.
Quốc sư mở to mắt, tức giận nhìn Lâm Chính.
“Tôi nói không giết ông chứ không nói không phế ông!”.
“Cậu… Cậu thật khốn nạn! Cậu nói lời không giữ lời! Tên họ Lâm kia, cậu không bằng con chó! A!”.
Quốc sư áo đen mắng chửi, gào lên như phát điên.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, chỉ phất tay: “Người này cũng giao cho mọi người xử lý!”.
Anh vừa dứt lời, dân chúng ở xung quanh lại xông lên, nhấn chìm quốc sư…