“Anh Louis, tôi nghĩ chắc anh cũng biết tôi đã kết hôn rồi”.
Tô Nhu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm người đàn ông tóc vàng, thờ ơ nói.
“Anh biết chứ, nhưng anh lại cảm thấy đó không phải là thứ cản trở tình yêu giữa hai ta, anh cho rằng chỉ cần hai ta yêu nhau thật lòng, thì cho dù chúng ta có gặp khó khăn nào đi nữa cũng có thể giải quyết!”
Louis nói tiếng Long Quốc khá trôi chảy.
“Nhưng tôi không thích anh, quan hệ giữa tôi và anh chỉ là đối tác mà thôi, anh Louis, nếu như tôi đã từng có hành động khiến cho anh hiểu lầm thì tôi xin lỗi anh, tôi hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác của chúng ta”.
Dứt lời, Tô Nhu quay người lại chuẩn bị rời đi.
Nhưng dường như Louis không có ý định bỏ cuộc.
Hắn chặn Tô Nhu lại, tỏ vẻ dịu dàng nói: “Tô Nhu à, chẳng lẽ ở trong lòng em không có một chút tình cảm với anh sao? Nếu vậy, anh nghĩ chỉ cần bồi dưỡng tình cảm là được, nếu bây giờ em vẫn chưa muốn đồng ý thì anh vẫn mong em cho anh cơ hội được ăn tối cùng em, được không?”
Giọng nói đầy lôi cuốn kết hợp với vẻ ngoài đẹp trai và đôi mắt si tình khiến bất kỳ cô gái nào cũng cũng khó lòng từ chối.
Nhưng rõ ràng Tô Nhu không phải là một người phụ nữ tầm thường.
Phải biết rằng, cô thậm chí đã từng từ chối thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng, sao cô có thể đắm chìm vào trong viên đạn bọc đường của Louis được chứ?
“Thật xin lỗi, anh Louis, tối nay tôi phải về ăn cơm với mẹ tôi rồi”.
Tô Nhu lắc đầu nói.
“Vậy tối ngày mai được không?”
“Ngày mai tôi cũng không rảnh”.
“Vậy lúc nào em rảnh vậy?”
“Tôi cũng không biết”.
Tô Nhu lạnh lùng nói.
Dáng vẻ cố chấp của cô khiến Louis khẽ cau mày, nhưng hắn không tỏ ra khó chịu mà vẫn mỉm cười nói: “Xem ra em vẫn chưa chịu chấp nhận anh, nhưng anh sẽ không từ bỏ đâu, anh sẽ đợi đến khi em sẵn lòng trao cho anh cơ hội! Anh tin rằng anh có thể làm được!”
Vẻ mặt Tô Nhu không được tự nhiên nữa.
Cô là một người phụ nữ rất truyền thống, cô biết rằng chỉ từ chối Louis thôi là chưa đủ, cô phải khiến cho người đàn ông này bỏ cuộc.
Nhưng vào lúc này, một người ở bên cạnh đột nhiên túm lấy Tô Nhu đang định rời đi.
Nhìn sang mới thấy đó là người vừa được đề bạt lên chức giám đốc phụ trách dự án -Vương Bình.
“Giám đốc Vương, có chuyện gì vậy?”
Tô Nhu nghi ngờ hỏi.
“Chủ tịch Tô, tôi nghĩ hay là cô đi ăn cơm cùng anh Louis đi, nếu anh Louis không cung cấp tiền vốn nữa thì dự án này của chúng ta sẽ không thể tiếp tục được, huống hồ nếu không phải có anh Louis đây ra tay trợ giúp, dự án này sao có thể thuộc về chúng ta được chứ? Vào thời điểm mấu chốt như thế này, tuyệt đối không thể làm mất lòng anh Louis được!”
“Giám đốc Vương, chắc cô cũng biết tôi là một người phụ nữ đã có chồng, nếu bây giờ tôi đi ăn tối với anh ta, vậy chồng tôi sẽ nghĩ thế nào?”
Tô Nhu tức giận nói: “Nếu là vì việc này mà anh Louis quyết định chấm dứt hợp tác, thì tôi chỉ đành chấp nhận, nhưng nếu anh bắt tôi làm việc có lỗi với chồng mình thì xin lỗi, tôi không làm được!”
“Chủ tịch Tô, chuyện này...”
Vương Bình ngập ngừng, chỉ đành lén lút trao đổi ánh mắt với Louis.
“Tô Nhu ơi”.
Lúc này, Louis còn muốn nói gì đó nhưng lại bị một giọng nói ở bên cạnh cắt ngang.
“Chào anh, anh đã đặt nhà hàng nào vậy? Tối nay chúng tôi sẽ đến đó đúng giờ hẹn!”
Vừa dứt câu, Tô Nhu đột nhiên quay người lại, nhìn thấy Lâm Chính đang chậm rãi bước đến.
“Lâm Chính?”
Tô Nhu hơi ngẩn người một lúc, sau đó gương mặt cô đầy vui vẻ, nhanh chóng đi tới nắm lấy tay Lâm Chính.
Dường như cô đang muốn công khai với cả thế giới.
Đúng như dự đoán, Louis nhìn thấy vậy, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Nhưng hắn định thần lại rất nhanh, lịch sự bước đến, giơ tay về phía Lâm Chính.
"Anh là chồng của Tiểu Nhu sao? Chào anh, tôi tên là Louis”.
Nhưng Lâm Chính không bắt tay mà bình tĩnh nói: “Anh muốn mời vợ tôi đi ăn cơm tối à? Được thôi, anh cứ đi đặt nhà hàng đi, tối nay tôi sẽ cùng vợ tôi đến đó!”
Nụ cười của Louis cứng đờ, không biết phải nói gì.
Lâm Chính phớt lờ Louis, kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Nhu nói: “Tiểu Nhu, em ra ngoài này với anh!”
“Có chuyện gì sao?”
Tô Nhu hơi bối rối hỏi.
“Ồ, không có gì đâu, anh muốn tạo cho em một niềm vui bất ngờ thôi”.
Lâm Chính mỉm cười nói.