Trong phòng họp yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Lâm Chính khó tin.
Ngay cả Tô Nhu cũng mở to mắt nhìn anh, cứ ngỡ mình nghe lầm.
“Không phải, Phó chủ tịch Lâm, anh nói gì vậy?”.
Giám đốc Vương hoàn hồn, vội vàng cười gượng, hỏi.
“Cô còn không hiểu ý tôi sao? Cô đã nói không rõ thì đi ngay đi, Quốc tế Duyệt Nhan tìm một giám đốc dự án khác cũng không khó”.
Lâm Chính nói.
“Chuyện đó…”.
Sắc mặt Giám đốc Vương khó coi, sau đó dứng dậy nói: “Vậy được, nếu Phó chủ tịch Lâm muốn nghe báo cáo nghiệp vụ chi tiết thì tôi sẽ báo cáo tổng kết cho anh!”.
Sau đó là bài báo cáo gần hai tiếng đồng hồ.
Nhiều người trong phòng họp nghe mà ngáp ngắn ngáp dài.
Tô Nhu cũng ngẩn ngơ, ngồi trên ghế ngáp, mí mắt nặng trĩu.
“Phó chủ tịch Lâm, đây là tất cả tin tức nghiệp vụ hiện nay”.
Giám đốc Vương uống hớp nước, thở phào nói.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính vừa suy nghĩ vừa ghi chép gì đó vào quyển sổ trước mặt.
“Phó chủ tịch Lâm, anh hỏi những cái đó làm gì?”.
Tô Nhu ngẩng đầu lên, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Anh nghi người nào đó trong công ty có quan hệ hợp tác trong âm thầm với Louis, bán đứng lợi ích công ty đổi lấy lợi ích cho bản thân, giờ xem ra anh nghi ngờ không sai”.
Lâm Chính đặt bút trong tay xuống, thản nhiên nói.
Dứt lời, những người còn đang ngái ngủ như nuốt phải dầu gió, ai cũng sực tỉnh.
“Phó chủ tịch Lâm, anh có ý gì?”.
Tô Nhu nhíu mày hỏi.
Lâm Chính nhìn sang người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, đeo kính ở phía bên phải: “Cô là Lý Nông Yến, người phụ trách phòng quản lý tài sản đúng không? Lúc nãy trong báo cáo của Giám đốc Vương không có báo cáo hóa đơn mua sắm và quản lý tài sản ngày 23 và ngày 24. Tôi muốn hỏi, nó đã đi đâu rồi?”.
Nghe vậy, Giám đốc Vương lập tức mất tự nhiên, vội cười nói: “Phó chủ tịch Lâm, tôi không báo cáo sao? Chắc là quên báo cáo rồi”.
“Quên thì không sao, cô lấy tất cả danh sách mua sắm và hóa đơn hai ngày đó cho tôi, chúng ta đối chiếu là được”.
Lâm Chính nói.
“Chuyện đó…”.
Giám đốc Vương khó xử.
“Ngày 23 và ngày 24 không có công việc thu mua nào”.
Lý Nông Yến đột nhiên lên tiếng.
“Vậy vì sao trong báo cáo của Giám đốc Vương, tiền vốn sử dụng tháng này lại có đến ba mươi ngày mà không phải hai mươi tám ngày?”, Lâm Chính hỏi.
Mọi người ngạc nhiên không thôi.
“Phó chủ tịch Lâm, cậu chỉ nghe Giám đốc Vương báo cáo, chỉ xem qua vài đơn hàng, thực tế cậu biết được gì về tình hình công việc của chúng tôi trong dự án này? Nếu cậu muốn thể hiện thì làm phiền cậu bớt lại một chút. Chúng tôi rất bận, không có thời gian để lãng phí với cậu”.
Lý Nông Yến đột nhiên đập bàn, phẫn nộ nói.
“Nếu cô bận như vậy thì đừng phụ trách dự án này nữa”.
Lâm Chính cũng không nhượng bộ, đáp trả.
“Được thôi, ai sợ ai chứ! Các người lợi hại như vậy, các người xử lý dự án này đi, tôi không xen vào nữa”.
Lý Nông Yến không hề hoảng loạn, phất tay rời đi.
“Chị Lý, chị Lý, chị bớt giận”.
Lúc này, Tô Nhu vội vàng đứng dậy, kéo giữ Lý Nông Yến, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, đừng gây chuyện, chị Lý là giáo sư của học viện kinh tế Long Quốc, nhưng vì chăm sóc cho con gái nên mới bỏ công việc đãi ngộ tốt ở bên đó về Giang Thành. Em phải tốn nhiều công sức mới mời được chị ấy về phụ trách dự án này, sao anh lại đuổi người ta đi?”.
Nghe lời này, Lý Nông Yến âm thầm nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Chị ta biết Tô Nhu sẽ không nỡ để mình ra đi.
Trong mắt Tô Nhu, chị ta là nhân tài hiếm có, có thể ở lại làm việc cho Quốc tế Duyệt Nhan là may mắn của Tô Nhu.
Trong công việc kiếm chút lợi ích cho mình thì có là gì? Chỉ cần dự án có thể thành công, Tô Nhu sẽ nhận được nhiều hơn, đương nhiên cô sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng Lý Nông Yến không biết tính của Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì, bảo thư ký đi lấy hóa đơn tháng này, nhanh chóng xem qua.
Chẳng lâu sau, anh đặt hóa đơn xuống, bình tĩnh nói: “Tiểu Nhu, điều tra rõ rồi. Xem ra Trưởng phòng Lý của chúng ta không những lừa mọi người mà con ăn tiền hoa hồng”.
Vẻ mặt Lý Nông Yến vô cùng khó coi, chị ta hung dữ trừng Lâm Chính, sau đó quay đầu tức giận nói: “Chủ tịch Tô, Quốc tế Duyệt Nhan có được ngày hôm nay không thiếu sự nỗ lực của cô. Nhưng tôi phải nói cô biết, nếu cô tiếp tục để người chồng vô dụng của cô nhúng tay vào thì chưa nói dự án này sẽ bỏ dở, mà công ty sớm muộn cũng sẽ tiêu tùng! Tôi để lời lại đây, không tiếp các người nữa”.
Nói xong, chị ta hất tay Tô Nhu ra, sau đó rời đi.
“Chị Lý! Chị ở lại đã! Chị Lý!”.
Tô Nhu sốt ruột hét lên.
Nhưng không có ích gì.
Dường như Lý Nông Yến đã quyết tâm rời đi.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Lý Nông Yến, bây giờ mới đi, không cảm thấy muộn rồi sao?”.
Lý Nông Yến ra đến cửa chợt dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng hỏi: “Cậu có ý gì?”.
“Cô lợi dụng chức vụ mưu lợi riêng, dính dáng đến tội chiếm đoạt. Hơn nữa, tôi nghi ngờ cô đã bán thông tin của công ty cho người khác, tôi sẽ báo cảnh sát điều tra chuyện này! Bây giờ cô đi e là không dễ như vậy!”.
Lâm Chính gõ nhịp lên mặt bàn, bình tĩnh nói.
“Cậu nói cái gì?”.
Lý Nông Yến sắc mặt trắng bệch.
Những người phụ trách khác cũng kinh ngạc.
Có ai ngờ Lâm Chính lại chơi lớn như vậy.