Qua cầu rút ván!
Thấy Lý Nông Yến bị Lâm Chính đẩy đến đường cùng, những người phụ trách khác cũng đứng ngồi không yên.
Bọn họ vội vàng lên tiếng.
“Chủ tịch Tô, Phó chủ tịch Lâm nói vậy là có ý gì? Không cần phải làm đến mức đó chứ?”.
“Nếu chị Lý có chuyện gì, làm sao dự án có thể tiến hành tiếp được?”.
“Nếu dự án bị treo, chúng ta vi phạm hợp đồng, e là có bán hết tài sản cũng không bồi thường nổi”.
“Chủ tịch Tô, vào thời khắc quan trọng thế này không thể xảy ra hỗn loạn được!”.
Bọn họ thay nhau khuyên nhủ, hết mức tha thiết.
Tô Nhu lại không hiểu tình hình được sao?
Cô nhìn Lâm Chính, vẻ mặt khó coi.
Lâm Chính lại lắc đầu: “Tiểu Nhu, dự án lớn như vậy chắc chắn không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào. Anh đề nghị không những đuổi Lý Nông Yến mà hãy đuổi hết những người này đi! Bọn họ không thích hợp nhận dự án này!”.
“Cậu nói gì?”.
“Phó chủ tịch Lâm! Cậu thật quá đáng!”.
“Đuổi hết chúng tôi đi? Cậu muốn công ty sụp đổ hay sao?”.
“Chúng tôi cống hiến cho công ty, nhẫn nhục chịu khó, vợ chồng các người lại đối xử với chúng tôi như vậy?”.
Bọn họ nổi giận quát mắng, tiếng oán trách vang lên.
“Mọi người, xin chớ nóng vội!”.
Tô Nhu toát đầy mồ hôi, hơi hoảng loạn.
Những người này đều là cấp cao của công ty, cán bộ chủ chốt của dự án này, nếu bọn họ không làm nữa, dự án này chắc chắn sẽ bỏ dở.
Nếu chủ dự án khởi tố Tô Nhu vi phạm hợp đồng, Tô Nhu sẽ tiêu đời.
Nhưng Lâm Chính lại không quan tâm, nói rành mạch rõ ràng.
“Cống hiến cho công ty, nhẫn nhục chịu khó? Các vị, có phải các vị đánh giá cao bản thân quá không? Chưa nói tới trong bản báo cáo của Giám đốc Vương đầy kẽ hở, đâu đâu cũng nhìn ra sai sót, chỉ riêng báo cáo mà thư ký bên này mang đến đã có thể dễ dàng nhìn ra các người đã động tay động chân”.
Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc, nói: “Đừng nghĩ Chủ tịch Tô của các người không biết gì, thật ra cô ấy biết rõ nhưng vì dự án, cô ấy đã lựa chọn mắt nhắm mắt mở, bấm bụng nhẫn nhịn. Tôi thì khác, trong mắt tôi không được phép có một hạt cát nào, sai thì phải nhận, phạt đòn thì phải đứng thẳng. Các người đã giở trò trong này, tôi sẽ đuổi hết các người ra khỏi dự án và truy cứu trách nghiệm của tất cả các người!”.
“Cậu, cậu…!”.
“Hay lắm! Tên họ Lâm kia, cậu đã muốn hủy Tập đoàn Duyệt Nhan, hủy đi tâm huyết bao nhiêu năm qua của Chủ tịch Tô thì tôi cho cậu toại nguyện! Tôi không cần công việc này nữa! Chúng ta gặp nhau ở tòa!”.
Lưu Hân, người phụ trách phòng marketing, đứng dậy, quăng thẻ nhân viên lên bàn.
“Tôi cũng không làm nữa!”.
“Chủ tịch Tô, cô không thể trách chúng tôi, là do chồng cô ức hiếp người quá đáng!”.
“Chủ tịch Tô, nếu cô thật sự muốn tốt cho công ty thì đuổi chồng cô ra khỏi công ty đi. Bằng không, có cậu ta ở đây thì không có chúng tôi!”.
Bọn họ tức giận lên tiếng, từng người ném thẻ nhân viên xuống, tức giận rời ghế.
“Mọi người, mọi người!”.
Tô Nhu sốt ruột, vội vàng đứng dậy hô gọi.
Nhưng không ai quan tâm, tất cả rời khỏi phòng họp.
Lâm Chính yên lặng quan sát tất cả.
“Chủ tịch Tô, cô là người rất ưu tú, nhưng lại cưới một người vô dụng tự đại như vậy, đó là bất hạnh của cô! Cô kết hôn với người như vậy đúng là mù con mắt, nếu tôi là cô thì chi bằng đi tìm Louis còn hơn tên vô dụng này gấp mấy lần!”.
Lý Nông Yến cười lạnh nhạt, quay người rời khỏi phòng họp.
Phòng họp rộng lớn chỉ còn lại thư ký và vài thành viên nòng cốt.
Tô Nhu ngẩn người, cuối cùng thở dài, ngồi xuống ghế.
Cô vốn tưởng Lâm Chính sẽ có hành động nào đó gây bất ngờ cho cô, tưởng thay đổi những năm qua Lâm Chính đã trưởng thành hơn.
Không ngờ anh nói vài ba câu đã đuổi hết đội ngũ mà cô vất vả dựng nên.
“Lâm Chính, lần này công ty không sống nổi rồi!”.
“Anh giúp em loại bỏ sâu mọt trong công ty không phải rất tốt sao? Sao lại không sống nổi?”.
Lâm Chính cười nói: “Em liên hệ với phòng pháp chế khởi tố bọn họ, chắc chắc bọn họ đã nhận lợi ích từ Louis, vớt được không ít món hời từ trong này, phải bắt bọn họ ói hết ra!”.
“Khởi tố?”.
Tô Nhu đỡ trán, đau khổ nói: “Bây giờ những người đó đi rồi, một chồng việc không ai xử lý, dự án không tiến hành được, em sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích của chủ dự án. Nếu làm lỡ thời gian thi công, bọn họ khởi tố em, sợ là em phải vào tù mất”.
“Tuyển thêm người không phải được rồi sao?”.
“Tuyển thêm? Đâu dễ như vậy, anh nghĩ nhân tài ưu tú là rau dại bên đường à?”.
“Em không tuyển thì sao biết có nhân tài hay không?”.
Lâm Chính cười đáp, sau đó nói với trưởng phòng nhân sự: “Hãy đăng tin tuyển dụng, điều kiện đãi ngộ tốt một chút”.
“Vâng, phó chủ tịch”.
Tô Nhu muốn nói gì đó, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, không nói nữa.