Tô Nhu trải qua một đêm thao thức.
Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại, trong đầu không ngừng nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra lúc ban ngày.
Cả đời này cô chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy.
Cũng không ngờ một người từ nghìn dặm xa xôi có thể dễ dàng lôi kéo những đồng nghiệp đã theo cô phấn đấu nhiều năm, có thể dễ dàng tước đoạt tất cả mọi thứ cô vất vả lắm mới có được.
Sự chênh lệch này khiến cô khó mà chấp nhận được.
Hôm nay nếu không nhờ Lâm Chính kịp thời báo cảnh sát, thì e là cô đã mất mạng rồi.
Giờ phút này, Tô Nhu mới hiểu đạo lý thương trường như chiến trường.
Phải luôn thật cẩn thận mọi lúc mọi nơi, chỉ cần sơ sảy là sẽ gặp kết cục muôn kiếp không ngóc được đầu dậy.
Sáng hôm sau, Tô Nhu mang theo đôi mắt gấu trúc đến công ty.
Tuy hiện giờ mọi thứ vẫn là một đống hổ lốn, nhưng cần đến thì vẫn phải đến.
Tô Nhu ngồi trên xe, hít mấy hơi không khí tươi mới, sau đó giẫm chân ga, lái tới công ty.
Lái xe mất nửa tiếng thì đến cửa công ty.
Nhưng đúng lúc Tô Nhu vừa dừng xe, đã thấy cửa công ty chen chúc đầy người.
Mọi người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Nhu ù ù cạc cạc, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Cô vội xuống xe chen vào đám người.
Một lúc sau mới chen vào được.
Tô Nhu ngây người ra.
Chỉ thấy mấy bóng người đang quỳ ở cửa.
Chính là đám Lý Nông Yến.
Bọn họ quỳ dưới đất, thái độ ủ rũ, sắc mặt tiều tụy khó coi, đang khóc nức nở.
Đúng lúc này, giám đốc Vương vô tình nhìn thấy Tô Nhu trong đám người, cô ta cuống quýt kêu lên như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: "Chủ tịch Tô! Chủ tịch Tô! Cuối cùng cô cũng xuất hiện rồi!".
"Chủ tịch Tô? Cuối cùng cô cũng đến rồi! Chủ tịch Tô! Tôi đã biết sai rồi! Tôi bán nhà bán xe ngay trong đêm, cùng mọi người gom tiền cho cô rồi đây! Tuy chưa đủ số tiền cô đáng nhận được, nhưng xin cô hãy tha thứ cho chúng tôi, tôi xin cô đấy!".
Lý Nông Yến nhìn thấy Tô Nhu, nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa khóc lóc vừa bò tới, nhét tấm thẻ ngân hàng vào tay Tô Nhu rồi dập đầu bôm bốp.
Những người khác cũng dập đầu cật lực xuống mặt sàn như lên cơn điên.
Cho dù rách da chảy máu vẫn không chịu dừng lại.
Tô Nhu đã bao giờ chứng kiến cảnh tượng này, vội vàng đi tới đỡ bọn họ dậy.
"Các chị đừng làm vậy, có gì thì từ từ nói".
Tô Nhu nhìn người đi đường đang chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh, nhỏ giọng nói.
"Chủ tịch Tô, cô phải tha thứ cho chúng tôi đã, nếu cô không chịu tha thứ cho chúng tôi, thì chúng tôi sẽ không đứng lên!".
"Đúng, Chủ tịch Tô, nếu cô không chịu tha thứ cho chúng tôi, thì bây giờ chúng tôi thà chết còn hơn".
"Chủ tịch Tô, cô hãy hứa trước là sẽ tha thứ cho chúng tôi được không?".
"Chúng tôi cầu xin cô đấy, tha cho chúng tôi đi!".
Bọn họ vừa khóc vừa nói, lại định dập đầu nữa.
Tô Nhu không biết rốt cuộc bọn họ đã chịu sự kích thích gì, nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ vấn đề này.
"Được được được, tôi tha thứ cho các cô, các cô đứng lên đi đã, chúng ta vào trong nói chuyện".
Tô Nhu vội kêu lên.
Đám Lý Nông Yến nghe thấy thế, lập tức kích động đến mức toàn thân run rẩy, lau lung tung nước mắt nước mũi, lập cập đáp: "Chủ tịch Tô, chúng tôi nghe cô".
"Mau vào trong đóng cửa đi".
Tô Nhu nói, cô đã nhìn thấy bóng dáng của mấy phóng viên đang đi về phía này.
Cánh cửa công ty đóng lại.
Sau khi cùng Tô Nhu đến phòng họp, đám Lý Nông Yến lập tức khai hết toàn bộ tội trạng, đồng thời lấy ra vật chứng có thể chứng minh bọn họ lừa đảo, chiếm đoạt.
Tô Nhu ù ù cạc cạc.
Không hiểu rốt cuộc đám Lý Nông Yến bị làm sao.
Sau khi đám Lý Nông Yến khai hết toàn bộ tội danh và xin Tô Nhu tha thứ, thì các cảnh sát ập đến công ty, đưa hết đám Lý Nông Yến đi.
Tô Nhu đứng như trời trồng.