"Cái gì? Tối qua cô ở học viện Huyền Y Phái sao?"
Trong một khách sạn tồi tàn.
Một người đàn ông chột lực lưỡng che một bên mắt bằng tấm vải màu đen quay lại và lạnh lùng nhìn Tina tóc vàng trước mặt.
"Vâng! Thưa đoàn trưởng!"
Tina sắc mặt tái nhợt, trong con ngươi vẫn còn sự sợ hãi, giọng nói run rẩy.
"Có chuyện gì với cô vậy?"
Eddie nhận thấy Tina có điều gì đó không ổn nên cau mày hỏi.
"Đoàn trưởng, tôi nghĩ tốt nhất là nên từ bỏ mỏ khoáng Huyền Hoàng này! Chúng ta hãy lập tức rời khỏi đây, phải nhanh chóng rời khỏi Giang Thành! Rời khỏi Long Quốc!"
Tina vội vàng nói.
"Tina! Có phải cô đã thấy điều gì không?"
Eddie sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nói: "Đêm qua, rất nhiều người nhìn thấy thần quang xuất hiện phía trên học viện Huyền Y Phái! Nếu đêm qua cô ở đó, vậy nhất định đã nhìn thấy gì đó phải không? Mau nói cho tôi biết đi! Chuyện gì đã xảy ra ở đó tối qua vậy?"
Tina há miệng muốn nói gì đó, nhưng cảnh tượng tối hôm qua lập tức hiện lên trong đầu khiến cô ta run lên vì sợ hãi.
"Thực xin lỗi, đoàn trưởng Eddie, tôi không thể nói nhiều với ông! Nếu không, tôi sợ là mình không thể ra khỏi Giang Thành này được mất! Tôi chỉ có thể nói cho ông biết, gia tộc Louis đã kết thúc! Gia tộc Louis đã hoàn toàn biến mất rồi!"
Tina run rẩy hét lên, vẻ mặt kinh hãi khiến tất cả thành viên của nhóm lính đánh thuê Tử Diệu Hoa trong phòng đều kinh ngạc.
"Người của gia tộc Louis đã hoàn toàn biến mất? Không thể nào, tôi tới đây cùng người nhà Louis, ngày hôm qua bọn họ còn sắp xếp cho chúng tôi đi điều tra mỏ Huyền Hoàng. Mới không đến một ngày, bọn họ làm sao có thể biến mất? Tina! Cô đang đùa sao?"
Eddie gầm gừ.
"Đoàn trưởng! Tôi hy vọng ông có thể nghe lời tôi khuyên, đừng ở lại đây nữa. Có thần minh ở đây! Vị thần mà con người vĩnh viễn không địch nổi!"
Tina run rẩy rồi quay người bước ra ngoài căn phòng.
"Tina, cô đi đâu vậy?"
Eddie lập tức hỏi.
"Tôi phải rời khỏi đây!"
"Cô không thể đi, nhiệm vụ của chúng ta còn chưa hoàn thành!"
"Đoàn trưởng, nếu ông nhất quyết không rời đi, tôi chỉ có thể rời khỏi đoàn lính đánh thuê!"
Tina dường như không muốn lãng phí thêm lời nào nữa, chỉ mở cửa rồi vội vàng rời đi.
"Đồ khốn! Con khốn đó!"
Eddie chửi rủa nhưng rồi cũng không thèm đuổi theo.
Ông ta có thể thấy Tina đã bị dọa đến phát điên, không còn tinh thần chiến đấu, ép cô ta ở lại cũng chẳng ích gì.
Sự xuất hiện của Tina khiến nhóm lính đánh thuê cảm thấy bất an.
"Đoàn trưởng, có lẽ chúng ta nên nghe theo ý kiến của Tina!"
Một thành viên trong nhóm thận trọng bước tới và nói nhỏ.
"Cậu cũng muốn đi?"
Eddie cau mày.
"Nếu không có lý do gì, Tina sẽ không có biểu hiện như vậy! Nếu như đoàn trưởng không muốn rời đi, tôi nghĩ chi bằng trước tiên liên hệ với gia tộc Louis để hỏi thăm tình hình!"
Thành viên đó vội vàng nói.
Eddie gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số.
Chờ hồi lâu, cuối cùng cuộc gọi cũng được kết nối.
"Này! Louis! Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Mọi người vẫn ổn chứ?"
Eddie lớn tiếng hỏi.
Nhưng chờ một lúc lâu cũng không có âm thanh nào phát ra từ điện thoại.
"Anh bạn, có chuyện gì vậy?"
Eddie cảm thấy bất an nên lại thận trọng hét lên.
Vẫn không có âm thanh hồi đáp.
“Chắc hẳn ông chính là thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê Tử Diệu Hoa mà Tina nhắc đến phải không?”
"Cậu là ai?"
Eddỉe mặt đột nhiên biến sắc.
Đó là một giọng nói mà ông ta chưa bao giờ nghe thấy trước đây.
"Tôi cho các người một cơ hội. Nếu các người đến học viện Huyền Y Phái giúp tôi một việc, tôi sẽ không giết các người”.
Giọng nói trên điện thoại lạnh lùng đáp.