Khi đội quân này xông lên đỉnh núi Nam Sơn, áp lực phòng ngự của pháo đài đã giảm đi hơn một nửa.
Họ bắt đầu dựa vào địa hình và các thiết bị phòng ngự ít ỏi ở đỉnh Nam Sơn để đối phó với kẻ thù.
Sau vài hồi giao chiến, họ đã tiêu diệt gần một trăm quân địch.
"Khốn kiếp! Những tên phế vật này đang làm gì vậy? Mấy chục tên lính quèn cũng không đối phó được?"
Xa xa trên một con dốc cao, có mấy bóng người mặc áo choàng đen đang giận dữ nhìn cảnh tượng này.
Trong đó có một người đàn ông để râu, tay cầm ống nhòm giận dữ chửi rủa: "Hãy phái thêm một nghìn quân đến để hạ ngọn núi này! Treo xác của đám lính Long Quốc đó trước pháo đài!"
"Vâng, thưa đại nhân!"
Tên thuộc hạ lập tức đáp lời.
Chẳng bao lâu sau, một toán địch bắt đầu tiến về phía đỉnh núi.
Đối mặt với làn sóng kẻ thù, đội quân mấy chục người này đã bị dồn vào chân tường.
Một ít trang bị phòng ngự trên đỉnh núi chỉ có thể giúp họ cầm cự thêm được khoảng bảy phút trước khi bị quân thù tiêu diệt.
Mọi người đều dựa vào địa hình để ẩn nấp, vừa chiến đấu vừa dần dần rút lui.
Nhưng đỉnh núi Nam Sơn chỉ rộng có chừng đó, cho dù bọn họ rút lui được thì có thể rút đi đâu?
"Tiếp tục rút lui!"
"Đội trưởng, chúng ta không còn nơi nào để rút lui. Nếu rút lui nữa, chúng ta sẽ lên đến đỉnh núi”.
"Đỉnh núi? Không sao, chúng ta lên đỉnh núi thôi! Anh em, chúng ta hãy rút lên đỉnh núi trước. Khi đến lúc, chúng ta sẽ liều mạng chiến đấu với đám súc sinh này! Như vậy là đã câu giờ được cho thống soái rồi, tôi tin quân tiếp viện sẽ đến nhanh thôi!”
Đội trưởng vừa thở hổn hển vừa lau máu trên mặt.
"Một khi quân tiếp viện đến, cứ điểm sẽ không bị chiếm! Chúng ta có chết cũng đáng! Các anh em, mọi người có sợ chết không?"
"Sợ quái gì!"
"Đội trưởng phải hỏi xem đám khốn kiếp này có sợ chúng ta hay không!"
"Hahahaha, lũ khốn nạn! Tiến lên! Ông nội chúng bay đang ở đây! Không phải muốn giết ông đây sao? Tiến lên!"
"Giỏi thì tới đây!"
Những người lính cười lớn, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, trên khuôn mặt họ chỉ còn lại sự quyết tâm và điên cuồng muốn giết kẻ thù.
Nhưng khi làn sóng kẻ thù liên tục tràn vào, mấy chục chiến binh ban đầu lần lượt hy sinh, chỉ còn khoảng hơn chục người.
Tất cả bọn họ đều bầm dập, toàn thân đầy thương tích rút lui lên đỉnh núi, đứng ở rìa vách đá.
Có người không thể đứng thẳng được nữa, nhưng vẫn nắm chặt vũ khí, ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc nhìn chằm chằm về phía trước.
Hoàng hôn trên núi phía Tây, ánh hoàng hôn rực sáng trên bầu trời, giống như máu đổ trên khắp ngọn núi này được phản chiếu lại.
Gió thu ảm đạm thổi chậm rãi, như khúc tráng ca cuối cùng đưa tiễn những người lính này.
Họ buông đôi tay đang đỡ nhau ra và lại đứng thẳng lên.
Họ đã sẵn sàng để lao lên một lần cuối!
Lần xung phong cuối cùng!
Cho dù tan xương nát thịt, cho dù không bao giờ quay trở lại, cũng phải cho kẻ địch biết thái độ của mình! Biết được quyết tâm của họ và biết rõ các chiến binh của Long Quốc sẽ không dễ dàng nhượng bộ bất cứ kẻ thù nào!
"Lố bịch!"
Một gã cao thủ cường tráng với khí tức đáng sợ bước lên đỉnh núi, thờ ơ nhìn chằm chằm vào khoảng hơn chục chiến sĩ đang chuẩn bị xông tới.
Thực lực của hắn vượt xa những người này, trong mắt hắn, những người này không khác gì con kiến.
"Hãy để tôi giải quyết những kẻ ngu ngốc này!"
Gã cao thủ hét lên rồi đi về phía mười mấy người lính với một thanh đao dài dính đầy máu.
Nhìn thấy gã đàn ông này đến gần, những người lính đột nhiên cảm thấy áp lực tăng gấp đôi.
Nhưng họ không có gì phải sợ hãi.
Đến lúc này, bọn họ đã sớm không quan tâm đến sự sống và cái chết, coi thường nỗi đau.
Trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ.
Gã đàn ông đột nhiên giơ thanh đao lên, lưỡi đao sáng loáng.
Keng!
Một đạo đao quang đột nhiên xuất hiện, chuẩn bị chém vào mười mấy người lính này.
Nhưng vào thời khắc then chốt này.
Viu!
Một dải cầu vồng dài đột nhiên vụt qua bầu trời và rơi thẳng xuống đỉnh núi.
Ngay khi đạo đao quang cắt ngang chiếc cầu vồng, nó đột nhiên biến mất.
"Cái gì?"
Gã cao thủ choáng váng.
Những người còn lại cũng kinh ngạc không kém.
"Là ai vậy?"