Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào bóng người đột nhiên lao xuống đỉnh núi.
Mọi người nhìn chằm chằm người vừa tới bằng ánh mắt hoài nghi.
Gã cao thủ kia vẻ mặt lo lắng, một áp lực không thể giải thích được đột nhiên xuất hiện khiến hắn bất an.
Không biết vì sao, lưng hắn lạnh buốt, toàn thân đột nhiên nổi da gà, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được.
"Ai?"
Hơn chục người lính kia cũng không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn lại nơi cầu vồng đáp xuống.
Họ nhìn thấy một người đàn ông khôi ngô tuấn tú như một vị thần đi tới.
Người này đưa mắt nhìn khoảng chục chiến sĩ kia, đôi mắt sáng như sao đầy uy nghiêm đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Người vừa tới trực tiếp vươn tay, bắn ra số lượng lớn kim bạc, đâm vào người những người lính này với tốc độ cực nhanh.
"Cẩn thận!"
Có người hô lên.
Nhưng tốc độ quá nhanh, bọn họ căn bản không kịp phản ứng.
Khi họ bình tĩnh lại thì cây kim bạc đã biến mất từ lâu.
"Hắn đã làm gì chúng ta vậy?"
"Vừa rồi là cái gì vậy?"
Các chiến sĩ liên tục sờ soạng cơ thể, tim đập thình thịch.
Nhưng vào lúc này, có người phát hiện những vết thương trên cơ thể đột nhiên biến mất, máu đang chảy cũng ngừng lại.
Dường như vết thương khắp cơ thể đã được chữa trị.
"Tại sao tôi cảm thấy tốt hơn nhiều so với lúc trước nhỉ?"
"Chân tôi lại có cảm giác rồi?"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Những người lính bối rối.
Người vừa tới nhìn chằm chằm vào những người lính và nghiêm giọng hỏi: "Chỉ huy tối cao của mọi người ở đâu?"
"Anh là ai?"
Đội trưởng hỏi bằng giọng cảnh giác.
"Tôi là Long soái thứ tư của Long Quốc, Lâm Chính! Anh lính, hãy nói cho tôi biết người chỉ huy tối cao ở đâu?"
Lâm Chính lấy ra lệnh bài, trầm giọng nói.
"Cái gì? Tướng Lâm?"
Những người lính sững sờ.
Quân địch đang xông tới đó cũng sững lại.
Không ai có thể ngờ tới, người vừa đột nhiên xuất hiện trên chiến trường này lại có thân phận như vậy.
"Tướng Lâm! Tại sao anh lại ở đây?"
"Không được! Tướng Lâm, sao anh lại một mình tới đây? Đi! Đi mau!"
Đội trưởng gần như phát điên, sau khi xác nhận lệnh bài Lâm Chính lấy ra là hàng thật, anh ta lập tức gầm lên.
Long soái mà lại xuất hiện ở một nơi nguy hiểm như vậy, đúng là khiến người ta sợ chết khiếp!
Nếu có chuyện gì xảy ra với Long soái thì phải làm sao?
Quân địch nghe vậy thì lại cực kỳ vui mừng.
"Đó là Long soái của Long Quốc! Nhanh lên! Nhanh lên, bắt sống kẻ này, nhất định phải bắt sống kẻ này!"
Gã cao thủ vô cùng phấn khích, chỉ vào Lâm Chính và gầm lên.
"Ai có thể bắt sống Long soái của Long Quốc sẽ được thăng chức, ban thưởng vinh hoa phú quý, trở về trong vinh quang, tiền đồ vô lượng!!"
Tiếng hò hét lan rộng, mắt của tất cả quân địch đều đỏ phừng phừng.
Đó là Long soái kia mà!
Nếu có thể bắt sống Long soái, mọi người đều hiểu việc đó có ý nghĩa gì!
"Giết!"
Cuối cùng, có kẻ không nhịn được nữa, gầm lên lao về phía Lâm Chính.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Đoàn chỉ huy ở dưới chân núi cũng thi nhau nhìn lên đỉnh núi.
Nghe thấy tiếng hét giết chóc kinh hoàng, bọn họ đều kinh ngạc.
Chỉ là bao vây trấn áp hơn chục binh sĩ mà sao đám người kia lại hưng phấn như vậy?
Nhưng giây tiếp theo!
Vù!
Một biển lửa ngút trời đột nhiên bùng lên từ đỉnh núi, giống như một con dao sắc bén, đột ngột cắt đôi ngọn núi.
Tất cả những người bị ngọn lửa bao phủ ngay lập tức biến thành tro bụi.
Quân địch trên khắp ngọn núi bị chia cắt thành hai
Trong phút chốc, đoàn chỉ huy chết lặng.
Vô số quân địch choáng váng.
Nhưng sốc nhất có lẽ là hơn chục binh sĩ đứng bên cạnh Lâm Chính.
Họ mắt chữ o miệng chữ a, đứng như trời trồng ngơ ngác nhìn bàn tay đang giơ lên của Lâm Chính, tưởng rằng đây là một giấc mơ.