TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 605: Chương 605: Nay đã khác xưa

[Happy birthday to Ye Xiu & Ye Qiu] Edit: Tam | Beta: Kha

Thấy Trần Quả hứng khởi như vậy, Diệp Tu cũng không đành lòng tạt nước lạnh. Thực chất sáu người này, chỉ có hắn và Ngụy Sâm đủ tiêu chuẩn lên sân khấu. Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn dù có tài, hơn nữa tiến bộ rất nhanh, nhưng trong hai người, Đường Nhu không chỉ là ma mới Vinh Quang, mà còn lần đầu tiếp xúc với game online, tân binh như vậy dù sao cũng không đảm bảo. Bánh Bao Xâm Lấn mới chơi, nhưng trước đó đã kinh qua bao nhiêu trò. Tuy vậy trừ chuyện mới học Vinh Quang, không thể không kể tới tính cách ngáo ngơ khó lường của cậu ta, chỉ số nguy hiểm còn cao hơn cả Đường Nhu.

Ngoài ra Tay Nhỏ Lạnh Giá và Muội Quang có ưu khuyết khá nổi trội. Khuyết điểm làm hạn chế khả năng phát huy của hai người rõ rệt, nếu không thể khắc phục, căn bản không có cơ hội bước lên chiến trường chân chính. Dù thi đấu khiêu chiến không khốc liệt bằng đấu trường chuyên nghiệp, nhưng vẫn không tránh khỏi việc chạm mặt đối thủ khó xơi. Với tình trạng hiện tại, cả hai không thể nào chống nổi.

Cũng may trước lúc đăng ký thi đấu khiêu chiến còn một khoảng thời gian, thi đấu khiêu chiến tuy vàng thau lẫn lộn, có nguy cơ đụng đối thủ mạnh, nhưng với đa số đội mình Diệp Tu vẫn dư sức cân hết. Tiễn vong các đội vào giúp vui mất thêm kha khá thời gian, Tay Nhỏ Lạnh Giá và Muội Quang cũng tranh thủ được chút thì giờ nâng cao trình độ. Diệp Tu không cần hai người vừa vào đội đã tỏa sáng, chỉ mong khi cần đến, họ có thể hoàn thành tốt sứ mệnh được giao là mừng rồi.

Nên mới nói, chiến đội vẫn thiếu nhiều tuyển thủ đủ trình độ kỹ thuật. Nghĩ tới Trương Giai Lạc, Diệp Tu vẫn tiếc nuối không thôi. Trương Giai Lạc hoàn toàn không chỉ dùng cụm “đủ trình độ kỹ thuật” để hình dung. Nếu thêm Trương Giai Lạc vào đội, Diệp Tu thấy có hắn, Trương Giai Lạc, Ngụy Sâm, cộng thêm Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn là đủ làm mưa làm gió thi đấu khiêu chiến. Chỉ tiếc rằng, làm mưa làm gió thi đấu khiêu chiến không đủ sức đả động Trương Giai Lạc. Làm mưa làm gió thi đấu khiêu chiến thì sao? Giỏi lắm là vào được Liên minh. Mà mục tiêu Trương Giai Lạc theo đuổi? Là quán quân! Mục đích hiện tại của Diệp Tu, so với ước muốn của Trương Giai Lạc, thực sự quá xa xôi.

Diệp Tu nghĩ như vậy, cũng không nỡ tạt nước lạnh vào mặt Trần Quả, không ngờ lần này Trần Quả tự mình tỉnh ngộ. Điểm lại một lượt, cô lên tiếng, “Dù có sáu người, đủ nhân số, nhưng muốn thắng thi đấu khiêu chiến vẫn rất khó ha?”

Ngay cả Trần Quả cũng hiểu, Diệp Tu chỉ khẽ gật đầu, “Đúng vậy! Tỷ như với trình độ Muội Quang, không bằng cho chị lên còn hơn!”

“Làm sao bây giờ? Cậu còn biết cao thủ giải nghệ nào như lão Ngụy không?” Trần Quả nói.

“Tất nhiên là có, nhưng chưa kể không biết mấy người này còn đụng vào Vinh Quang không, chưa chắc họ chịu gia nhập. Nếu thực sự tìm họ lập chiến đội, thi đấu khiêu chiến hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng đây cũng không phải mục đích của chúng ta. Chúng ta phải vào giới chuyên nghiệp, còn phải đoạt quán quân, cả đội toàn là thành phần hưu trí, không có không gian phát triển, không thể tiến bộ được. . .” Diệp Tu cảm thán.

“Vậy làm sao đây? Cậu lại đổi clone đi nằm vùng công hội à?” Trần Quả nói.

Diệp Tu vẫn lắc đầu, “Tìm kiểu vậy, cùng lắm chỉ gặp những người như Tay Nhỏ Lạnh Giá hay Muội Quang, có tài nhưng không giỏi. Nếu có người thực sự ưu tú về mọi mặt, công hội đã đào đi đời nào. Tình huống bây giờ của chúng ta không phải xây trại huấn luyện hay thành lập căn cứ, trồng hai mầm như Tay Nhỏ Lạnh Giá và Muội Quang là đủ, bây giờ vẫn cần người có thể thi đấu được như Tiểu Đường hay Bánh Bao Xâm Lấn, nền móng vững sẵn, tiến bộ nhanh. Người như vậy không thể mò ra ở Thần Chi Lĩnh Vực được, vì có cũng bị bọn khác hốt hết. Còn không bằng sang khu 10 để ý ma mới Vinh Quang như Tiểu Đường hay Bánh Bao Xâm Lấn, may ra còn gặp, hơn nữa, khu mới thành lập còn chưa bị các công hội lớn ngắm tới.”

“Bọn hắn chưa ngắm tới, cũng không có nghĩa là không ngắm đúng không?” Trần Quả nói.

“Chuẩn.” Diệp Tu thở dài, “So ra chúng ta cóc có gì nổi bật, đây là chuyện có thể gặp không thể cầu. Lụm được Bánh Bao tính ra là ăn ở quá tốt rồi.”

“Ai, có cần phải tranh thủ soạn hợp đồng với Bánh Bao không? Rủi đâu có cái công hội nhảy ra hốt nó mất thì sao?” Trần Quả bỗng kêu lên.

“Chuyện này. . . Tui thấy không có khả năng mấy.” Diệp Tu nói.

“Sao vậy?”

“Vì tính tình Bánh Bao, rồi còn. . . Nói theo cách nào đó, Bánh Bao có một cục đần cực bự phòng thân á. . .” Diệp Tu nói.

“Cẩn thận thì hơn!” Trần Quả vẫn xoắn.

“Cũng được.” Diệp Tu nghĩ nghĩ, cũng hiểu trong tình hình hiện nay, cẩn thận chút là không thừa. Giống như Đường Nhu, đã từng bị cha nội Vương Kiệt Hi xớ rớ dụ dỗ, nếu không phải ẻm quá cứng, khéo đâu mầm tốt bên mình đã bị bưng đi.

Đội quán quân a! So với danh hiệu này của người ta, cái chiến đội vừa mới thành lập còn đang tuyển thành viên tham gia thi đấu khiêu chiến, đúng là đách thể sánh bằng.

Trần Quả hành động cấp tốc, vừa quyết định xong đã đăng nhập Trục Yên Hà ở khu 10 triệu hồi Bánh Bao Xâm Lấn.

“Có gì vại?” Bánh Bao Xâm Lấn rep cực nhanh.

“Bánh Bao cậu chạy lẹ quá! Nãy còn chưa xong mà!” Trần Quả nói.

“Á á, lão đại nhắc gì em đó?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.

“Muốn đăng kí chiến đội cần có thông tin cá nhân của cậu, tốt nhất là ký hợp đồng luôn.” Trần Quả nói.

“Ồ ồ ồ, vậy có cần em qua đó không?” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Quá cần chứ!” Trần Quả vui vẻ.

“Mọi người ở đâu vậy?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.

“Bọn chị đều ở thành phố H, chừng nào cậu tới có thể điện cho mọi người ra đón.” Trần Quả sắp xếp.

“Há, vậy em đi mua vé đây.” Bánh Bao Xâm Lấn nói xong liền mất dạng.

Trần Quả bị bỏ lại đực mặt hai phút mới quay đầu nói với Diệp Tu, “Chị like Bánh Bao mạnh.”

“Sao vậy?” Diệp Tu không có thói quen đứng sau lưng hóng hớt như Trần Quả.

“Bánh Bao mua vé chuẩn bị qua chỗ mình nè.” Trần Quả nói.

Sự nhanh nhẹn của Bánh Bao Xâm Lấn khiến cả Đường Nhu cũng kinh ngạc ngẩng đầu, “Bánh Bao này. . . Thực sự là. . .”

“Dứt khoát vãi, cậu ta đến chị cho ở đâu, không lẽ ngủ ghế sofa phòng khách?” Diệp Tu hỏi.

“Ừ, đây cũng là vấn đề. Không chỉ Bánh Bao, về sau đội ngũ chính thức tập hợp, mọi người phải ở cùng nhau, cần giải quyết vấn đề ăn ở, cái này cứ giao cho chị đi!” Trần Quả gật đầu. Mỗi chiến đội thông thường có từ 10 đến 12 người, tất nhiên cũng không thể nhét hết vào phòng chứa đồ trong tiệm net của cô. Trần Quả bị Bánh Bao Xâm Lấn kích thích, hành động như điện, nói xong liền lên web cho thuê bất động sản, tìm nhà cho mướn ở gần tiệm net Hưng Hân.

Trần Quả sống ở đây ngót nghét ba mươi năm, mà câu lạc bộ Gia Thế đối diện, cũng coi như nơi cô nhìn ngắm từ nhỏ tới lớn. Mức độ quen thuộc khỏi cần bàn, xung quanh có khu dân cư nào, môi trường chỗ nào thuận tiện, chỗ nào gần tiệm net, Trần Quả nhắm mắt cũng đếm được, lọc qua một lượt tin cho thuê phòng, rất nhanh đã bấm điện thoại liên hệ với chủ nhà thích hợp.

Vừa điện thoại vừa ghi chú, viết đầy cả mặt giấy. Trần Quả rốt cuộc thấy tạm đủ, quay đầu bảo Diệp Tu và Đường Nhu, “Đi coi phòng, ai đi?”

“Tất nhiên là chị rồi!” Diệp Tu nói.

“Nhảm nhí, chị nói là ngoài chị còn đứa nào theo?” Trần Quả kêu.

“Em đi với chị.” Đường Nhu cười đứng lên.

“Tiểu Đường không cần chuyển đi, em với chị ở đây.” Trần Quả nói.

“Ừa, em đi chung thôi.” Đường Nhu nói.

“Thằng kia thì sao? Có muốn lựa nhà không?” Trần Quả nói. Diệp Tu bây giờ vẫn ngụ trong phòng xép chứa đồ, nói ra thật đắng lòng. Lúc này đi xem nhà, Trần Quả tất nhiên muốn bù đắp cho hắn.

“Tui sao cũng được, chị thích được rồi!” Diệp Tu xua tay, rõ ràng không mấy quan tâm hoàn cảnh ăn ở của mình.

Trần Quả bó tay, dắt Đường Nhu ra cửa, trước khi đi cũng nhắc chuyện mọi người tập hợp thì chơi game ở đâu, diện tích tầng hai hiện tại rõ ràng không đủ chỗ chứa.

Chọn nhà rất nhanh. Kiểu mẫu đã xem trước trên mạng mới liên hệ, còn giá cả, Trần Quả sống ở đây đã lâu, cũng nắm sơ sơ, có chém thêm từ 800 đến 1000 tệ cũng không để ý, vui vẻ giao dịch. Rất nhanh chọn được một căn biệt thự song lập gồm sáu phòng trong khu dân cư Thượng Lâm Uyển. Phía trên là sân thượng, dưới có vườn hoa, lầu hai đủ sáu phòng riêng biệt. Trần Quả dự chiến đội chừng 12 người, xếp cho hai người ở một phòng. Dưới lầu Trần Quả muốn để hai phòng khách thông nhau, dọn dãy máy tính bên tiệm net qua đặt ở đây, sau này vừa sinh hoạt vừa chơi game là tiện nhất.

Tuyệt vời! Trần Quả vô cùng thỏa mãn, thậm chí bảo Đường Nhu, hay cả hai người cũng dọn vào luôn thể.

Đặt cọc xong, Trần Quả đắc ý rút quân. Lúc về vẫn thấy Diệp Tu nằm sấp trước máy tính cày game như trước, lúc Trần Quả báo tin vui, Diệp Tu không khỏi há hốc mồm.

“Xa xỉ, xa xỉ quá đáng!!” Diệp Tu ngậm ngùi không thôi, bất giác nghĩ đến năm đó hắn bỏ nhà đi. Có cơm ăn, chỗ ngủ là tốt lắm rồi, xó xỉnh nào chưa kinh qua? Như phòng chứa đồ bây giờ, Diệp Tu đã cảm thấy rất khá. Dù nhỏ nhưng cũng ở được chứ bộ? Còn giờ thì sao? Trực tiếp dọn vào biệt thự chơi game, thật sự đúng là vật đổi sao dời, nay đã khác xưa.

Đọc truyện chữ Full