TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 606: Chương 606: Tập hợp

[Happy birthday to Ye Xiu & Ye Qiu] Edit: Tam | Beta: Kha

Trần Quả sống ở vùng này ba mươi năm, địa hình nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng Diệp Tu lăn lộn bảy năm có hơn, nào có xa lạ. Dù thời gian đó chủ yếu ru rú trong nhà, cũng không đến nỗi chưa từng nghe nói khu dân cư Thượng Lâm Uyển.

Tính ra, Thượng Lâm Uyển là khu dân cư mới cho tầng lớp khá giả, không ít người trong câu lạc bộ Gia Thế ngụ tại đây. Ông chủ Đào Hiên cũng có bất động sản trong này, hồi trước từng mời cả đội tụ tập tới chơi. Nháy mắt cảnh còn người mất, Diệp Tu nhớ lại không biết nên cười hay khóc.

“Bên kia hẹn tháng tư giao phòng, cậu có cần qua đó coi rồi lựa phòng sắp xếp trước không?” Trần Quả kéo Diệp Tu đang deep về hiện thực.

“Ể, tui hả, sao cũng được, tới đó rồi nói!” Diệp Tu nói.

Trần Quả bó tay. Ăn, mặc, ở, đi lại là những vấn đề thiết yếu nhất của con người mà? Trong mắt Diệp Tu lại trở thành “sao cũng được”. Trần Quả nghĩ khéo khi thằng này phát hiện hết thuốc hút, biết đâu còn hốt hoảng hơn lúc phát hiện mình bị đá ra ngủ gầm cầu nữa.

“Chừng nào Bánh Bao đến?” Trần Quả lại hỏi.

“Không phải đi mua vé hả?” Diệp Tu nói.

“Không nghe tin gì à?” Trần Quả và Đường Nhu đi chọn phòng mất cả ngày.

“Không có!” Diệp Tu nói.

“Không lẽ mua vé xong lên xe luôn rồi?” Trần Quả nói.

“Ừ, Bánh Bao mà, có thể lắm.” Diệp Tu nói.

“Sinh vật gì vậy nè. . .” Trần Quả im lặng nhìn trời, chợt cảm thấy trọng trách của bản thân thật nặng nề.

“Có gọi lão Ngụy luôn không?” Diệp Tu xin chỉ thị sếp Trần.

“Gọi đi gọi đi, ai kêu được thì kêu qua hết, nhà cũng thuê rồi, không ở phí tiền lắm.” Trần Quả nhớ ban chiều Đường Nhu có nhắc: Thuê khu nhà lớn như vậy rất có khả năng gây lãng phí, vì dù sao bây giờ vẫn chưa biết có bao nhiêu người gia nhập. Không phải ai cũng cơ động max như Bánh Bao Xâm Lấn, vừa nói đã out game đi mua vé, sinh viên giống Tay Nhỏ Lạnh Giá hay Muội Quang làm sao bất chấp vậy được, bình thường còn phải đi học nữa.

Chỉ là khu nhà đó Trần Quả vừa nhìn đã thích, gần như không thèm ngó cái khác đã lập tức vỗ đùi duyệt ngay, sảng khoái đến mức tí nữa chọc cười bên môi giới. Dù theo phân tích logic của Đường Nhu, đúng là khả năng lãng phí cực kỳ lớn, nhưng Trần Quả ngẫm mình có thể làm được gì đó cho chiến đội, trong lòng lại nở hoa. Trần Quả cũng không đặt nặng chuyện tiền bạc. Chuẩn bị đầy đủ rồi, tới khi người đến cũng an tâm. Còn đợi nước tới chân mới nhảy, hình như không khỏi quá thiếu trách nhiệm? Nghĩ vậy, Trần Quả vẫn thấy lần này tiêu tiền rất đáng.

Diệp Tu được Trần Quả đồng ý bắt đầu liên hệ Ngụy Sâm.

“Ồ? Vậy hả, bên tao không kẹt gì, chỉ vướng đám chiến hữu thôi.” Ngụy Sâm ngập ngừng, nhưng hơn hết chỉ là có chút tiếc nuối. Gã vốn biết nếu thành lập chiến đội, mọi người phải ở cùng nhau, tiếc nuối mấy cũng không thể yêu cầu anh em chạy theo mình vào giới chuyên nghiệp được.

“Được rồi, để tao sắp xếp chút, rồi tranh thủ qua chỗ mày.” Ngụy Sâm cũng là người nhanh gọn dứt khoát, lúc sau đã cho câu trả lời thuyết phục.

“OK, chờ ông đó.” Diệp Tu không nói gì thêm.

Mấy ngày sau đó, Diệp Tu không onl Trai Ngầu Cầu Bại, tiếp tục cày cấp Quân Mạc Tiếu. Trai Ngầu Cầu Bại biến mất, Tưởng Du biết, các thành viên chủ chốt của Mưu Đồ Bá Đạo cũng biết, nhưng người chơi bình thường sao hiểu được ngọn ngành. Mấy đoàn đánh bản lớn vẫn ngóng vị MT siêu đẳng kia cân team giúp họ, ai ngờ bỗng dưng ổng bốc hơi, khiến tất cả đều xuýt xoa tiếc nuối.

Dù sao trong game, chuyện bất thình lình lặn mất cũng không hề hiếm lạ. Trai Ngầu Cầu Bại có kỹ thuật đéo phải người nên thu hút tầm mắt của đông đảo quần chúng, khi biến mất mới được nhớ nhung nhiều vậy. Lâu ngày không gặp, mọi người cũng dần dần quên đi sự tồn tại của hắn.

Diệp Tu cày Quân Mạc Tiếu vô cùng thuận lợi. Luyện cấp trong phó bản trừ được exp bộn hơn bên ngoài, quan trọng nhất là không cần canh me mấy công hội lớn phá bĩnh. Dù đã đến Thần Chi Lĩnh Vực một thời gian, Diệp Tu vẫn chưa hiểu rõ thái độ của các công hội lớn với mình, đề phòng vẫn hơn. Mà phó bản như bình phong thiên nhiên, vào rồi chẳng sợ ma nào quấy nhiễu.

Phó bản ở Thần Chi Lĩnh Vực vô số, càng nhiều phó bản, đồng nghĩa số lượng lối vào càng không đếm xuể. Hoàn toàn không thể canh giữ như khu thường. Diệp Tu quét xong vài bản, kinh nghiệm của Quân Mạc Tiếu cũng từ từ nhích lên.

Luyện cấp như vậy nhanh hơn ở khu thường mấy lần. Phần thưởng ở Thần Chi Lĩnh Vực phong phú vượt trội nơi khác, tất nhiên không ngoại trừ kinh nghiệm.

Dù sao đoạn 50 lên 55 lúc trước sóng gió vô kể. Nên Diệp Tu cày như điên mấy ngày level vẫn kém hơn mấy người chung lứa luyện ở khu thường. Khu 10, đẳng cấp trung bình của người chơi đã chừng 67, dần tiếp cận max 70. Hàn Yên Nhu của Đường Nhu ban đầu đồng bước với mọi người, dần dần bỗng tụt lại phía sau. Dù sao cô cũng không thể 24/24 không ăn ngủ WC như tụi công hội. Thời gian thiếu thốn, thao tác mạnh mẽ tới đâu cũng không bù đắp nổi.

Nhưng may mắn, từ khi Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu xông vào Thần Chi Lĩnh Vực, chiến trường chính cũng dịch chuyển theo. Bên khu thường dù phải cạnh tranh nhiều thứ, nhưng so với Thần Chi Lĩnh Vực, vật liệu ở đây chỉ là đồ bỏ, không đáng tốn nhiều thời gian. Huống chi thế lực của bọn Diệp Tu vẫn đang phát triển, tinh lực có hạn, vẫn là ưu tiên Thần Chi Lĩnh Vực chủ yếu. Cướp đồ gì bên đây, đem sang khu thường giao dịch vẫn hời hơn nhiều.

Còn chuyện cạnh tranh thứ gì? Tất nhiên bây giờ ưu tiên nhất là vũ khí bạc Ô Thiên Cơ của Diệp Tu và Bàn Tay Tử Vong của Ngụy Sâm, có mục tiêu, hành động của hai người cũng rõ ràng minh xác.

Còn những thứ khác, tiện tay hốt luôn cũng không tệ. Chỉ dựa vào hai món vũ khí bạc kia khởi nghĩa vốn là chuyện không thể, trang bị khác cũng phải đủ, rồi đồ võ trang cho thành viên trong đội nữa. Bao nhiêu cũng thiếu, dù sao thứ không xài vẫn có thể giao dịch kiếm tiền.

Diệp Tu mấy ngày nay lặng lẽ đi luyện cấp không gây chuyện với ai. Ngược lại Ngụy Sâm bên kia vừa lo dời ổ, đồng thời quẩy cho Luân Hồi tưng bừng hoa lá.

Quá trình đi lên của gã cơ bản cũng giống với Trai Ngầu Cầu Bại của Diệp Tu. Chỉ là không kịch tính như ai kia, hai ba bận mới được cất nhắc. Trong hai tuần Trai Ngầu Cầu Bại làm mưa làm gió Mưu Đồ Bá Đạo, gã từ một thành viên mới gia nhập, đã chen dần vào top tinh anh của đội đánh bản.

Có thực lực công hội chắc chắn không bỏ qua. Nhưng tinh anh dù sao chỉ là tinh anh, muốn làm nòng cốt vẫn còn sớm.

Giống như Trai Ngầu Cầu Bại của Diệp Tu ở Mưu Đồ Bá Đạo vậy. Đừng nói Tưởng Du nhận ra hắn, dù không nhận ra, người mới thì chỉ culi là hết cót. Muốn lên nòng cốt công hội, thứ quan trọng nhất không phải thực lực, mà là niềm tin từ ban lãnh đạo.

Đây cũng là cái khó của dân nằm vùng nói chung. Nếu chỉ cần trình pro là lên, tùy tiện phái cao thủ ra tay là siêu sao nằm vùng tức khắc ra đời rồi. Lại nói chuyện Trai Ngầu Cầu Bại bị bóc lột sức lao động cũng không phải chuyện mới mẻ. Có không ít người chơi đi nằm vùng, bị người ta bóc phốt từ lâu, nhưng đằng kia lại giả bộ không biết, để nó bán sức lao động miễn phí cho mình. Ông bạn nằm vùng hồn nhiên ngây thơ, vì đại nghiệp không tiếc hiến dâng tất cả, thực lực xuất sắc, vừa free vừa chất lượng. Đợi tới lúc lật mặt, bày trò phản gián rồi mới gọi là khóc không ra nước mắt.

Ngụy Sâm lăn lộn Vinh Quang nhiều năm, có gì mà không thạo. Lần này gã trà trộn vào Luân Hồi, dù thể hiện thực lực không tệ, nhưng không dám cháy quá sáng. Rầm rộ kiểu Trai Ngầu Cầu Bại, theo tình hình hiện nay của Thần Chi Linh Vực, chẳng khác nào tự dán trước ngực mình cái mác tao là Diệp Thu.

Nên trong quá trình nằm vùng, Ngụy Sâm cằn nhằn Diệp Tu không biết bao nhiêu lần. Diệp Tu chơi nổi, khiến team gã phải ăn thêm cả mớ hành chẳng đáng.

Với khả năng của Ngụy Sâm, phô bày vài phần thực lực lập tức nổi bần bật trong đám đông. Có thực lực sẽ bị hoài nghi, nhưng đồng thời cũng được chú ý, chẳng khác gì con dao hai lưỡi. Nếu không thể hiện thì tốc độ thăng tiến lại quá chậm. Công hội khác đợi được, bọn Diệp Tu lại không. Nên rốt cuộc Ngụy Sâm vẫn quyết định cầm lấy lưỡi dao này.

Trong trận chiến với pháp sư cầu Bắc, Ngụy Sâm từng xuất hiện bên trận thế Luân Hồi. Gã chưa làm được nòng cốt công hội, nhưng với bọn Diệp Tu bấy nhiêu là đủ. Có lẽ Luân Hồi đang nghi ngờ Ngụy Sâm, bắt đầu lợi dụng bóc lột, dù vậy chẳng ai thèm để ý.

Dựa theo tình hình hiện tại, bọn họ thực sự không phải là đối thủ của các công hội lớn. Các công hội câu lạc bộ bắt tin nhanh nhạy, bọn Diệp Tu dù làm culi miễn phí nhưng đồng thời cũng có khả năng dự các trận cướp BOSS, chẳng khác nào nắm trong tay bản đồ xuất hiện BOSS của Thần Chi Lĩnh Vực.

Nếu không với nhân lực hiện tại, sức đâu mỗi tuần chạy chọt khắp thế giới kiếm BOSS đây?

“Mai anh mày tới, đưa tao địa chỉ.” Tám giờ sáng ngày 1 tháng 4, Ngụy Sâm bỗng gửi QQ cho Diệp Tu.

Sau đó mười lăm phút, cửa sổ chat của Bánh Bao Xâm Lấn cũng nhảy ra, “Lão đại! Em mua vé rồi, đang ở trên xe lửa, sắp tới đây!”

“Bánh Bao em mua vé lâu quá vậy?” Diệp Tu hỏi.

Đọc truyện chữ Full