Ăn mì xong, hai người mua một vài món đồ gia dụng.
Uyển Nhiên rất vui vẻ, nhưng Hồn Thí Thiên vẫn một mực suy nghĩ chuyện tiết Khánh Nguyên.
Ám sát Thánh Nhân!
Dựa theo thời gian suy đoán, không tới mười ngày, tu vi của mình sẽ khôi phục, mà tiết Khánh Nguyên hai mươi ngày sau mới bắt đầu, có đủ thời gian chuẩn bị.
Thánh Nhân!
Ngươi hãy chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của một vị Kiếm Đế! Rửa sạch cổ, chờ lão tử tới làm thịt đi!
- Hồn Thí Thiên, ngươi thấy cái chăn màu đỏ này thế nào, có phải rất đẹp không?
Uyển Nhiên sờ chiếc chăn đỏ cười hỏi.
- Hai vị là chuẩn bị cho hôn lễ à, tiểu điếm đều có thể an bài.
Ông chủ chắp tay, chúc mừng nói.
Uyển Nhiên thẹn thùng cúi đầu, nào có hôn lễ gì đâu chứ.
Hồn Thí Thiên từ tốn nói:
- Không có, chỉ là mua chăn mền.
- A, a, như vật à, tiểu điếm cũng có, hai vị khách quan chậm rãi chọn lựa.
Ông chủ có chút ngượng ngùng, lui sang một bên.
Uyển Nhiên mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, cuối cùng vẫn chọn chiếc chăn màu đỏ này.
Mua đồ xong, hai người liền chuẩn bị về nhà, trên đường đi Hồn Thí Thiên đều không nói lời nào.
Uyển Nhiên tưởng rằng Hồn Thí Thiên đang tức giận, thấp giọng hỏi:
- Ngươi tức giận sao?
- Tức giận? Tức giận gì chứ?
- Tiết Khánh Nguyên chúng ta cùng vào trong trấn ngắm đèn được không?
Uyển Nhiên nhìn Hồn Thí Thiên nói, ánh mắt mang theo trông đợi.
Hồn Thí Thiên trầm mặc, Uyển Nhiên chậm rãi gục đầu xuống, dáng vẻ rất mất mát.
Trở lại nhà gỗ, mãi đến khi ngủ, hai người cũng không nói chuyện, tựa như một cặp vợ chồng vừa mới cãi nhau vậy.
Liên tục ba ngày, hai người thật đúng là không có trao đổi...
Mà tu vi Hồn Thí Thiên cũng đang dần dần khôi phục, chuẩn bị chu đáo công việc ám sát, nhưng Uyển Nhiên không biết, tưởng rằng Hồn Thí Thiên liền không muốn để ý tới mình.
Mãi đến buổi sáng ngày thứ sáu, thực lực Hồn Thí Thiên đã hoàn toàn khôi phục, Kiếm Đế!
Ngay cả Uyển Nhiên cũng cảm giác được Hồn Thí Thiên thay đổi, thậm chí cảm giác mình cách Hồn Thí Thiên càng ngày càng xa, hắn tựa như nhân sĩ có quyền trên trấn, cao cao không thể với tới.
- Trong nhà đã sắp hết gạo, ta vào trong trấn mua chút.
Không đợi Hồn Thí Thiên nói cái gì, Uyển Nhiên liền ra cửa.
- Uyển Nhiên...
Hồn Thí Thiên lên tiếng hô, nhưng người đã đi xa.
Hồn Thí Thiên khẽ thở dài một tiếng, đột nhiên có chút mờ mịt, thế nhưng nghĩ đến đại thù chưa trả, ánh mắt y dần dần lạnh lùng, ngồi xếp bằng ở trên giường, tiến vào trầm tư, cảm nahn65 Kiếm Đế chi đạo, thời gian của mình không còn nhiều.
Mặc dù đã đạt đến Kiếm Đế, nhưng Hồn Thí Thiên biết, dùng loại phương thức huyết chú đề cao tu vi, cũng không thể tìm hiểu thấu đáo, phải trải qua rèn luyện mới có thể phát huy ra thực lực lớn nhất của Kiếm Đế.
Nhưng thời gian không đợi người, bất kể như thế nào, lần này nhất định phải đi làm thịt tên Thánh Nhân kia.
Ban đêm buông xuống, Hồn Thí Thiên ngồi xếp bằng một ngày, lĩnh hội Kiếm Đế, có lẽ là trong lòng vướng bận, y chậm rãi mở mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ...
Trời đã tối.
- Uyển Nhiên?
Hồn Thí Thiên lên tiếng hô.
Nhưng mà cũng không có âm thanh Uyển Nhiên đáp lại, Hồn Thí Thiên xuống giường đi ra nhà gỗ, bên ngoài rỗng tuếch, Uyển Nhiên vẫn chưa trở về.
Hồn Thí Thiên nhíu thật chặt lông mày, đi vào trong nhà tiếp tục ngồi xếp bằng lĩnh hội, nhưng muốn nhập định, trong lòng lại không thể bình tĩnh.
Theo thời gian trôi qua, Hồn Thí Thiên mở choàng mắt, lần nữa đẩy cửa ra, bên ngoài vẫn quạnh hiu như cũ.
Hiện tại đã quá trễ rồi, muộn hơn thời gian Uyển Nhiên về nhà rất nhiều!
Hồn Thí Thiên đi ra khỏi nhà gỗ, la lớn:
- Uyển Nhiên! Uyển Nhiên! Uyển Nhiên!
Từng tiếng hò hét, bước chân Hồn Thí Thiên càng lúc càng nhanh, chạy dọc đường đi xuống trấn, có lẽ Uyển Nhiên đang trên đường trở về.
Thế nhưng một đường tìm kiếm, đều không nhìn thấy bóng dáng Uyển Nhiên đâu, chuyện này khiến lòng Hồn Thí Thiên nóng như lửa đốt, nha đầu kia hết sức đơn thuần, nếu như gặp phải người xấu...
Hậu quả Hồn Thí Thiên không dám suy nghĩ, Uyển Nhiên sẽ ở đâu?
Hồn Thí Thiên nhanh chóng tiến vào Phù Dung trấn tìm kiếm, hôm nay Uyển Nhiên đến mua gạo, như vậy thì đến tiệm gạo hỏi một chút.
Buổi tối Phù Dung trấn cũng không còn nào nhiệt, đại đa số cửa hàng đều đóng cửa, Hồn Thí Thiên phát hiện đại đa số cửa hàng gạo đã đóng cửa, cũng chỉ có một nhà đang chuẩn bị đóng cửa.
- Khách quan, chúng ta đã chuẩn bị đóng cửa.
- Phiền toái hỏi một chút, hôm nay có nữ hài nào đến mua gạo hay không?
Hồn Thí Thiên cấp bách hỏi.
- Nữ hài? Có rất nhiều nữ hài đến mua gạo, khách quan nói... tiểu nhân không biết trả lời như thế nào.
- Nữ hài ăn mặc đại bào trắng nhung.
Hồn Thí Thiên nghĩ tới, hôm nay lúc Uyển Nhiên ra cửa, mặc chiếc áo bào làm từ da lông Hổ Điêu.
- Đại bào trắng nhung...
Ông chủ nghĩ kỹ lại một hồi.
- Nhớ rồi, quả thật có một cô gái như thế, ngươi nói là Uyển Nhiên đi, trước kia đều mua gạo ở chỗ ta, làm sao vậy? Ngươi tìm Uyển Nhiên có chuyện gì không?
Ông chủ mang theo cảnh giác hỏi.
- Uyển Nhiên còn chưa về nhà.
Ông chủ có chút kinh ngạc, đây chẳng lẽ là phu quân của Uyển Nhiên?
Có lẽ vậy, xem y lo lắng kìa.
- Trưa hôm nay Uyển Nhiên có đến mua, ấn đạo lý mà nói, hiện tại hẳn đã về nhà rồi mới đúng.
- Buổi trưa?!
Hồn Thí Thiên thầm nghĩ không ổn, Uyển Nhiên khẳng định đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Công tử, Uyển Nhiên là cô gái tốt, nếu như ngươi không phải thật tâm, thì không nên đi trêu chọc, ta thấy ngươi ăn mặc vừa vặn, mua đại bào tốt như vậy cho Uyển Nhiên... chắc hẳn cũng là người có tiền, Uyển Nhiên từ nhỏ đã không có gia gia, ngươi có hiểu ý của ta không?
Hồn Thí Thiên không nói gì, quay người liền rời đi, cái nha đầu này, ngươi đang ở đâu!!!
Đừng xảy ra chuyện!!!
Trong lúc Hồn Thí Thiên gấp gáp, con đường trống trải đột nhiên xuất hiện mấy người, chuyện này khiến lông mày Hồn Thí Thiên ngưng tụ.
Một người trong đó mặc đại bào trắng nhung, làm từ da lông Hổ Điêu!
Đó là của Uyển Nhiên!
Mấy tên tráng hán bộ pháp không ổn định, rõ ràng đã uống quá nhiều, tiếng cười mang theo sự lỗ mãng.
Hồn Thí Thiên trầm mặt đi đến, mang theo một cỗ sát ý nồng đậm chẳng qua là người bình thường hoàn toàn không cảm nhận được sát ý của Kiếm Đế.
- Ngươi là ai? Tránh ra! Cản đường đại ca ta!
Tiểu đệ bên cạnh muốn đẩy Hồn Thí Thiên ra, nhưng căn bản không đẩy được.
Hồn Thí Thiên nhìn vị đại ca đầu trọc này, lạnh giọng hỏi:
- Đại bào này từ đâu có?
- Tiểu tử, lão tử khuyên ngươi đừng xen vào chuyện bao đồng, bằng không thì cẩn thận thấy máu!
Đột nhiên một luồng nhiệt lưu vẩy lên cái đầu trọc của tên đại ca, khiến tên đại ca tỉnh rượu một nửa.
Một tên tiểu đệ bên cạnh bưng bít lấy cổ, ánh mắt mang theo mờ mịt, đưa tay bắt lấy đại bào của đại ca.
- Đại bào, từ đâu có?
Hồn Thí Thiên lần nữa chất vấn.
Đầu trọc đại ca bị hù dọa, trực tiếp quỳ xuống đất:
- Đại ca... đại ca đừng giết ta, chính là trên đường đánh cướp một cô gái, đây là tất cả tiền, vừa rồi uống rượu tốn một chút.
Chỉ thấy hai tay đầu trọc đầu ca lấy ra hơn hai mươi kim tệ.
- Nữ hài bị cướp ở đâu? Vì sao có nhiều kim tệ như vậy?!
Hồn Thí Thiên trầm giọng hỏi.
- Ta... ta... đại ca... ta thấy bộ dáng cô bé kia không tệ, liền... liền bán cho hoa lâu, nhưng ta thề, ta thật không có đụng vào nàng, đại ca, ngươi phải tin tưởng ta, ta thật không có đụng, nếu đụng vào rồi, cũng không bán được giá mười lăm kim tệ.