Sắc mặt Hồn Thí Thiên trầm như nước, Kiếm Đế nổi giận cũng không phải chuyện đùa.
- Cởi áo bào ra.
- Vâng... vâng...
Đầu trọc đại ca lập tức cởi đại bào, hai tay đưa lên.
Hồn Thí Thiên ôm đại bào của Uyển Nhiên vào trong ngực, lấy đi kim tệ, thẳng hướng hoa lâu duy nhất trong Phù Dung trấn.
Đầu trọc đại ca cùng tên tiểu đệ còn lại đưa tay che cổ, chậm rãi ngã xuống đất, run rẩy vài cái rồi bất động.
Chỉ sợ đến lúc chết bọn họ cũng không biết mình đã chọc phải hạng người gì.
Đây là một cái hoa lâu hai tầng, xung quanh treo Hồng Tú Cầu, cho người ta một loại cảm giác như sắp vào động phòng, bên trong phát ra âm thanh nam nữ cười vang huyên náo.
- Công tử, vào chơi một chút đi, bên trong chơi rất vui.
Nữ nhân đứng ở bên ngoài hướng phía Hồn Thí Thiên mời chào, mang theo nụ cười kiều diễm, chỉ là nữ tử như thể, ở trong mắt Hồn Thí Thiên còn không sánh bằng một sợi tóc của Uyển Nhiên.
Hồn Thí Thiên trầm mặt đi vào hoa lâu.
- Công tử chờ người ta với, đừng nóng vội như vậy.
- Gọi quản sự của các ngươi ra đây.
Hồn Thí Thiên căn bản không có biện pháp tìm kiếm Uyển Nhiên, nếu như Uyển Nhiên có một chút tu vi, y liền có thể dựa theo khí tức của nàng tìm tới, thế nhưng Uyển Nhiên là nữ hài bình thường, không có chỗ xuống tay.
Chỉ thấy tú bà lắc lắc eo mập đi tới cười nói:
- Công tử hỏa khí rất lớn nha, xem ra phải cần vài vị cô nương đến hạ hỏa cho công tử rồi.
- Chỉ sợ không phải vài người liền có thể khiến ta hạ hỏa, nghe nói hôm nay chỗ của các ngươi có nữ hài mới tới, ở đâu?
- Nha, tin tức công tử thật linh thông, quả thật có một người như vậy, đáng tiếc đã chậm một bước, cô nương đang bồi khách.
Hồn Thí Thiên hít một hơi thật sâu:
- Ở đâu?
- Công tử không phải tới chơi?
Tú bà một thoáng liền đã nhìn ra, chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra.
- Chơi? Hôm nay ta muốn chơi với các ngươi thật tốt!!!
Nói xong liền dùng một tay bóp lấy cổ tú bà, tay còn lại đánh ra một lớp bình phong, bao phủ toàn bộ hoa lâu, một người cũng đừng hòng ra ngoài! Cho dù bên trong làm long trời lở đất, cũng sẽ không có người biết.
Tú bà căn bản không có ý thức được, người đứng ở trước mặt người là ai.
- Hoa lâu này là do trưởng trấn mở! Ta khuyên ngươi chớ làm loạn!
Tay trái Hồn Thí Thiên hơi dùng lực một chút, tú bà không thống khổ chút nào chết đi, các cô nương bên cạnh đều sợ hãi.
Hộ viện lập tức chạy tới, cầm lấy đại đao lao vào người Hồn Thí Thiên.
Thế nhưng còn chưa tới trước mặt Hồn Thí Thiên thì cổ đã xuất hiện một vết máu, từng đạo huyết tuyền bắn ra, đại sảnh trong nháy mắt loạn cả lên.
Chẳng qua là... không có ai kịp lao ra, cổ liền xuất hiện vết máu, mặc kệ là nam hay nữ...
Hồn Thí Thiên ôm đại bào trắng nhung, nhìn cảnh tượng trước mắt, vẫn không thể giảm xuống phẫn nộ trong lòng.
Toàn trường hơn năm mươi người đã ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, mùi máu tươi nồng nặc phiêu đãng trong không khí.
Mà sau lưng Hồn Thí Thiên còn có một nữ nhân nơm nớp lo sợ, chính là nữ nhân trước đó mời gọi.
- Ở đâu?
- Lầu...hai... hai... bên trái... ở giữa...
Phốc!
Nữ nhân vừa mới nói xong, cổ liền bắn ra máu tươi, mang theo nghi hoặc ngã xuống, thân thể co quắp, rất nhanh liền không còn động tĩnh.
Hồn Thí Thiên bay lên, đi vào căn phòng nữ nhân kia vừa chỉ, đẩy cửa ra.
Một màn trước mắt khiến Hồn Thí Thiên phẫn nộ tới cực điểm.
Ba người trẻ tuổi cầm lấy bầu rượu, mang theo nụ cười nham nhở chuốc rượu Uyển Nhiên, mà Uyển Nhiên rõ ràng đã được trang diện một chút.
- Ngươi là ai?
Một tên công tử trong đó quát.
Vừa mới nói xong, đầu lìa khỏi cổ, loảng xoảng một tiếng lăn trên mặt bàn.
Hai tên công tử choáng váng, sau đó vậy mà phát ra tiếng cười:
- Ha ha, đầu y rớt rồi, ha ha ha...
Xem ra đều đã quá say.
Thế mà còn cầm cái đầu chơi tiếp.
Hồn Thí Thiên đi đến chỗ Uyển Nhiên, đỡ Uyển Nhiên dậy, lúc này Uyển Nhiên bị hạ độc, thần trí không rõ, nhưng cho dù là thế, sau khi nhìn thấy là Hồn Thí Thiên liền ôm chặt lấy.
- Chúng ta về nhà.
Hồn Thí Thiên thấp giọng nói ra, dùng đại bào trắng nhung che thân thể mềm mại của Uyển Nhiên lại, sau đó bay ra bên ngoài.
Trong lòng bàn tay lập tức ngưng kết ra một quả cầu lửa, ném thẳng xuống hoa lâu.
Oanh!!!
Một cỗ tiếng vang to lớn chấn động Phù Dung trấn, hoa lâu biến thành biển lửa, hỏa diễm trùng thiên thắp sáng trời đêm.
Rất nhanh, Hồn Thí Thiên đã mang theo Uyển Nhiên về nhà, đặt Uyển Nhiên lên giường, hai tay tản mát ra đạo lực, tiêu trừ dược lực trong cơ thể Uyển Nhiên.
Nhìn khuôn mặt Uyển Nhiên, trong lòng Hồn Thí Thiên có chút không thoải mái, không ngờ một kiện đại bào chọc tới chuyện như vậy, nếu như hôm nay mình không đến, hậu quả khó mà lường được.
Uyển Nhiên trên giường dần dần tỉnh táo lại, lập tức hét lên một tiếng, mang theo hoảng sợ co ro đến góc giường.
- Uyển Nhiên, đừng sợ, là ta.
- Hồn Thí Thiên?
Uyển Nhiên nhìn thấy Hồn Thí Thiên, ngốc ngốc hỏi.
- Ừm, là ta, không sao.
Hồn Thí Thiên lộ ra vẻ tươi cười.
Khuôn mặt kéo căng của Uyển Nhiên dần dần thư giãn, oa một tiếng bổ nhào vào trong ngực Hồn Thí Thiên khóc lớn lên.
- Không sao, không sao.
Hồn Thí Thiên vuốt lưng Uyển Nhiên, cẩn thận an ủi.
- Ta rất sợ... rất sợ...
- Đừng sợ, Uyển Nhiên ngươi đã về nhà, có ta ở đây, không ai có thể khi dễ ngươi.
Tiếng khóc của Uyển Nhiên càng lúc càng lớn, có lẽ quá mệt mỏi, thần kinh kéo căng được thư giãn, thế nằm ngủ ở trong ngực Hồn Thí Thiên.
Nhìn con mắt khóc đến đỏ ngầu của Uyển Nhiên, Hồn Thí Thiên có chút tự trách, nếu như hôm nay bồi Uyển Nhiên đi, liền không sẽ xảy ra chuyện như thế.
Sáng sớm, Uyển Nhiên đột nhiên mở mắt ra, thấy nóc nhà quen thuộc, mới dần dần trầm tĩnh lại.
- Dậy rồi à.
Chỉ thấy Hồn Thí Thiên bưng canh Hổ Điêu tới, nhàn nhạt cười nói.
- Hồn Thí Thiên...
Nước mắt ủy khuất của Uyển Nhiên một thoáng liền đến.
- Được được, đừng khóc, ở trong ấn tượng của ta, Uyển Nhiên là nữ hài rất kiên cường.
Hồn Thí Thiên cười nói.
- Hôm qua ta mua mễ lương trở về, bị ba tên tráng hán đánh cướp, bọn chúng bán ta vào hoa lâu, những người kia không cho phép ta trở về, bắt ta bồi người khác uống rượu, nói như thế ta mới có thể trở về.
Hồn Thí Thiên ngồi ở giường bên giường, nhẹ nói ra:
- Ăn một chút, nghe lời, há mồm.
- Ừm, Hồn Thí Thiên, ngươi làm sao tìm được ta sao?
Uyển Nhiên ngoan ngoãn há mồm, tò mò hỏi.
- Đụng phải ba tên tráng hán kia, bọn chúng phát thiện tâm nói cho ta biết tung tích của ngươi, sau đó hoa lâu biết được, giao ngươi cho ta.
Uyển Nhiên nghe xong nhẹ nhàng thở ra, lập tức triển lộ nụ cười ngọt ngào:
- Thế đạo này thật vẫn còn người tốt, may mắn hữu kinh vô hiểm.
Hồn Thí Thiên không muốn để cho Uyển Nhiên biết, muốn bảo lưu lấy thế giới mỹ hảo trong nội tâm nàng, không muốn để nàng nhìn thấy sự thật trần trụi tàn nhẫn kia.
- Há mồm.
- Ngươi hung dữ...
- Nghe lời, há mồm.
- Hì hì, ngươi thật tốt.
Uyển Nhiên vui thích uống vào canh thịt, loại cảm giác này thật hạnh phúc, rất muốn mãi mãi sinh hoạt như thế.
Hồn Thí Thiên cười cười, trêu ghẹo nói ra:
- Cũng không biết là ai, hôm qua sinh khí ra cửa không để ý tới ta.
- Rõ ràng là ngươi không để ý tới ta, hừ.
- Nha, còn trách ta?
- Đúng, chính là muốn trách ngươi.
- Được được, đều là lỗi của ta, nghe lời, há mồm.
Uyển Nhiên cong cái miệng nhỏ nhắn lên, vui thích uống canh.