Lưu Mỹ Cầm rất nhanh đã hòa mình trong âm nhạc, ca khúc
"Sau Này"
chính là ca khúc mà nàng thể hiện tốt nhất, lúc còn học đại học, nàng đã bằng ca khúc này mà tiến vào được TOP mười danh ca của trường.
"Thật dễ nghe, rất dễ nghe."
Diệp Đại Vĩ không nhịn được vỗ tay liên tục. Nói thật, Lưu Mỹ Cầm hát cũng không kém chút nào so với ca sĩ mà hắn mời đến hát ở đại sảnh, thật không ngờ được nàng ta lại hát hay như vậy. Vừa rồi tưởng chỉ mời nàng ta hát ca khúc
"Sau Này"
, sau đó khen tặng một chút, bây giờ xem ra đã không còn quan trọng nữa rồi.
"Mỹ Cầm, không ngờ được cô lại hát dễ nghe như vậy, sau này tôi phải thường xuyên mang cô đi hát karaoke cùng mời được."
Lý hiệu trưởng cũng cao hứng nói. Dẫn theo một cấp dưới vừa xinh đẹp vừa hát hay như vậy, quả thật là một việc rất hãnh diện.
Lưu Mỹ Cầm lắc lắc đầu, nàng bây giờ cũng chưa bao giờ hứng thú với karaoke, vì thời học đại học, nàng cũng đã từng làm quản lý ở một quán karaoke để kiếm tiền sinh hoạt.
"Đúng, cô Lưu, cô sau này phải thường đến chỗ này của tôi, chỉ cần cô đến, tất cả sau này đều miễn phí."
Diệp Đại Vĩ đưa mặt đến gần Lưu Mỹ Cầm rồi nói.
"Nơi này của hắn? Hoàn toàn miễn phí?"
Lý hiệu trưởng buồn bực nghĩ. Không phải là bằng hữu của hắn mở sao? Con mẹ nó, mỹ nữ đúng là có khác, phí đều được miễn, không biết là 03 có phải cũng miễn không? Nghĩ đến 03, trong lòng Lý hiệu trưởng lại càng kích động hơn, phía dưới cũng nhanh chóng biến thành một cái lều rồi, tuy là không cao lắm, nhưng cũng có thể xem là không tồi.
"Cô Lưu, thật sự hoài nghi cô là Lưu Nhược Anh, thanh âm kia quả thật là giống như đúc, tôi ban đầu còn tưởng là nhạc chưa cắt lời vẫn giữ lại giọng hát chứ,"
Diệp Đại Vĩ lại tiếp tục lấy lòng Lưu Mỹ Cầm.
"Chẳng qua tôi nhìn lại, cô không phải là Lưu Nhược Anh, cô ta làm sao mà xinh đẹp bằng cô chứ?"
Mấy câu khen ngợi của Diệp Đại Vĩ khiến Lưu Mỹ Cầm trong lòng rất cao hứng. Tuy nàng thích Trần Thiên Minh, nhưng mà Trần Thiên Minh lại không có ý tứ với nàng, hắn lại có quan hệ với Hà Đào, hai người còn cùng nhau ăn cơm. Đối với Hà Đào, nàng lại không thể so sánh được, Hà Đào xinh đẹp hơn nàng, gia cảnh trong nhà lại tốt hơn, không giống như nhà nàng ở nông thôn, bên dưới lại còn có em trai và em gái đang đi học, tất cả đều cần nàng phải quản lý.
Đối với Diệp Đại Vĩ, nàng tuy rằng không thích, nhưng mà cũng có chút hảo cảm, ông chủ có tiền như vậy muốn nữ nhân xinh đẹp, căn bản là chỉ cần vung tay một cái là có một đống, đâu cần phải lấy lòng mình chứ? Chẳng lẽ là hắn thích mình? Nghĩ vậy, khuôn mặt của Lưu Mỹ Cầm bỗng đỏ bừng, sau đó lại cúi đầu xuống.
Diệp Đại Vĩ nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt mê người của Lưu Mỹ Cầm, sắc tâm trong lòng lại bùng lên, vì thế gọi Tóc Xù đến gần, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ:
"Mày đi gọi 03 đến phòng bên cạnh chờ, sau đó nói cho tên Lý sắc lang kia, nói là ta đêm nay muốn hắn cao hứng. Sau đó ngươi kêu người lấy cho ta một viên "Đầu Ruồi Đỏ" "
.
Diệp Đại Vĩ nhìn Lưu Mỹ Cầm rồi thầm nghĩ:
"Con mẹ nó, cô giáo xinh đẹp như vậy không thể buông tha được, cô ta chỉ cần ăn phải một viên thuốc này, lát nữa nhất định sẽ cởi sạch quần áo rồi kêu gào ta tới chơi."
Lát sau, Tóc Xù đi vào, sau đó nhỏ giọng nói với Lý hiệu trưởng:
"Lý hiệu trưởng, ông chủ chúng ta muốn tối nay ông vui vẻ, 03 cũng đang ở cách vách chờ ông"
Tóc Xù nói xong thì đi đến bên cạnh Diệp Đại Vĩ, sau đó lặng lẽ đem thứ trong tay chuyển đến cho Diệp Đại Vĩ.
Lý hiệu trưởng vừa nghe thấy 03 đang chờ hắn ở phòng bên, mà lần này lại là Diệp Đại Vĩ mời khách, nghĩ đến song phong của 03, hắn rất vội vàng muốn chạy đến, vì thế liền đừng dậy nói với mọi người:
"Tôi đi toilet chút, mọi người cứ hát từ từ, Mỹ Cầm, cô cũng hát nhiều một chút."
Nói xong hắn vô cùng cấp bách đẩy cửa đi ra ngoài.
Diệp Đại Vĩ lại nói với Lưu Mỹ Cầm:
"Cô giáo Lưu, cô hát thêm một bài đi."
Nói xong, hắn liền rót nước vào cốc của Lưu Mỹ Cầm.
Lưu Mỹ Cầm cũng gật đầu, sau đó cũng cầm micro lên hát.
Diệp Đại Vĩ thấy Lưu Mỹ Cầm quay đi, hắn nhành chóng cho viên "Đầu Ruồi Đỏ" vào chén trà, sau đó rót nước. Trong lòng rất cao hứng:
"Hát đi, lát nữa hát xong thì uống nước, tiếp đó thì "
hát
" bên cạnh ta đây này."
Nghĩ vậy, hắn trong lòng cũng thấy mừng đến phát điên rồi.
"Quả thật là rất dễ nghe"
Diệp Đại Vĩ vỗ tay rất to, hắn càng lúc càng muốn
"thượng"
cô giáo xinh đẹp này, hắn bây giờ chỉ hận không thể lập tức tiến lên, xé hết quần áo của Lưu Mỹ Cầm, rồi tách hai chân nàng ra, mạnh mẽ tiến vào.
Uống đi, uống chút nước. Diệp Đại Vĩ nghĩ thầm nhìn Lưu Mỹ Cầm. Chỉ là khi hát xong Lưu Mỹ Cầm cũng không uống trà, mà nàng chỉ ngồi xuống bên cạnh.
Diệp Đại Vĩ thấy Lưu Mỹ Cầm không uống trà, vì thế nói:
"Cô giáo Lưu, cô hát nhiều bài như vậy, có khát nước không? Thôi mời cô uống trà"
Diệp Đại Vĩ cười rồi đưa ra chén trà, nếu như mà Lưu Mỹ Cầm không uống, hắn có vẻ sẽ xông tới bắt nàng uống.
Lưu Mỹ Cầm cười cười, sau đó giờ tay ra tiếp lấy chén trà rồi nói:
"Ông chủ Diệp, cám ơn ông"
.
Diệp Đại Vĩ thấy Lưu Mỹ Cầm nâng chén trà lên, cũng rất cao hứng nói:
"Cô giáo Lưu, cô cứ gọi tôi là Đại Vĩ đi, bằng hữu đều gọi tôi như vậy, mà tôi có thể gọi cô là Mỹ Cầm không?"
Diệp Đại Vĩ rất chờ mong nhìn Lưu Mỹ Cầm, hắn biết nếu nàng đồng ý, vậy thì có nghĩa là nàng không có ác cảm với hắn.
Lưu Mỹ Cầm nghĩ, rồi cũng gật đầu.
Diệp Đại Vĩ trong lòng rất cao hứng, càng khiến hắn cao hứng chính là Lưu Mỹ Cầm lại đang chậm rãi đưa chén trà lên miệng, nước trà chỉ cần vào miệng nàng, không đến 2 phút dược tình sẽ có hiệu quả, đến lúc đó hắn có thể làm gì tùy thích rồi.
Diệp Đại Vĩ trông thấy song phong cao ngất của Lưu Mỹ Cầm, trong lòng nuốt nước miếng liên tục, bên dưới của hắn sớm đã không chịu nổi rồi, bây giờ đã thành một cái lều cao.
Hắn biết sự lợi hại của thuốc "Đầu Ruồi Đỏ" này, thể tích nhỏ, dược tính mạnh, không màu không mùi, rất khó bị phát giác, cho dù cho vào trong nước cũng không làm nước có gì khác lạ, cho nên giá bán của nó trên thị trường cũng gấp hai đến ba lần. Tiền tuy đắt, nhưng mà với đám sắc lang lại rất thích mua, ai mà không muốn bùng nổ một lúc, vì thế cho dù có bỏ thêm tiền cũng không sao.
Uống đi, uống đi, nhanh uống đi! Diệp Đại Vĩ trong lòng hét lớn, nhìn thấy thịt sắp tới tay khiến hắn vui sắp phát cuồng rồi
Lần trước, Diệp Đại Vĩ đã dùng thuốc "Đầu Ruồi Đỏ" này với một nữ sinh viên mà hắn đưa đến quán karaoke này. Nữ sinh viên kia cũng có hảo cảm với hắn, sau đó hắn mời cô ta uống trà, ý để cảm ơn.
Nữ sinh viên kia uống một ngụp trà có thuốc "Đầu Ruồi Đỏ", không đến hai phút đã thấy cả người nóng lên, sau đó tự cởi hết quần áo, mặc cho hắn chơi đùa.
Tuy là song phong của nữ sinh viên kia không phải là rất lớn, nhưng mà song phong cũng khá cao, phía dưới cũng mới ít người
"ra vào"
mùi thơm cũng không tồi, làm cho hắn khi tiến vào cảm thấy rất
"khít"
, điều này hắn bình thường cùng mấy tiểu thư không có được, quả thật là rất sáng khoái. Nghĩ tới đó, Diệp Đại Vĩ lại ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi.