- Thánh Nhân, Dạ Côn, Dạ Tần cầu kiến.
Tào công công rảo bước đi tới, dùng cái giọng vịt cồ nói ra.
Trưởng Tôn Ngự hơi sững sờ, nhẹ gật đầu.
Rất nhanh, Dạ Côn, Dạ Tần, Trưởng Tôn Nhị liền đến.
- Tham kiến Thánh Nhân."
Trước khi Dạ Côn tới liền nghĩ, có nên để đệ đệ mua ít đồ vật hay không, dù sao tới gặp nhạc phụ, không thể đi tay không tới được.
Thế nhưng Thánh Nhân còn thiếu đồ sao? Rõ ràng không thiếu, nhưng lễ số này phải có.
Cho nên vẫn mua một chút, xem như một phen tâm ý của đệ đệ.
Trưởng Tôn Ngự nhìn đồ vật trong tay Dạ Tần một chút, có chút ngoài ý muốn, đã rất lâu không có ai "quang minh chính đại" tặng quà cho y như thế.
Bất quá nói thật, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy hai huynh đệ Dạ gia.
Quả nhiên giống như tình báo nói, Dạ Côn và Dạ Tần khác biệt rất lớn, Dạ Côn rất tự nhiên, Dạ Tần câu nệ hơn rất nhiều, Nhị Nhị lựa chọn rất đúng.
Nhưng có một chuyện đến giờ y vẫn không rõ, Dạ Côn tuổi còn trẻ, tại sao phải cạo trọc đầu, nam nhi tốt lưu đầu trọc thật hiếm thấy.
Nếu như có thể giữ tóc lại, Dạ Côn cũng sẽ là một tên mỹ nam tử, đáng tiếc cho dù ưu tú thế nào thì vẫn là nhi tử của Dạ Minh.
Đồng Văn Sơn cũng là lần đầu tiên dò xét Dạ gia huynh đệ, Dạ Côn cho người ta cảm giác rất trầm ổn, không có non nớt như người đồng lứa, có chút mùi vị cáo già, lòng dạ rất sâu, phải cẩn thận.
Nhưng trong tay trái thế mà mang đầy nhẫn, có chút khoe của, xem ra vẫn không tránh khỏi bản chất của người trẻ tuổi.
Trong mấy chiếc nhẫn kia hẳn có một chiếc là Thần Kiếm đi, quan sát Thần Kiếm khoảng cách gần như vậy, cũng có cảm giác khác biệt.
Vị Dạ Tần này thoạt nhìn bình thường hơn nhiều, đối mặt với Thánh Nhân vẫn rất lo lắng, cho dù có thân phận con rể.
- Phụ thân.
Trưởng Tôn Nhị ngọt ngào hô.
- Nhị Nhị, tiểu tử này không có khi dễ con chứ.
Dạ Côn biểu thị, thời điểm bị khi dễ ngươi cũng không nhìn thấy, huống chi, đệ muội nguyện ý bị khi dễ nha.
- Phụ thân, phu quân rất tốt với con.
- Dạ Tần, Nhị Nhị nói thật?
Trưởng Tôn Ngự mang theo một loại giọng điệu phụ thân chất vấn, ngược lại khiến Dạ Tần buông lỏng không ít.
- Đúng vậy, phụ thân.
Theo Dạ Tần hô một tiếng phụ thân, Đồng Văn Sơn cùng Ba Đài đều sửng sốt một chút.
Bởi vì trong hoàng thất, chỉ có lệ thuộc trực tiếp mới có thể gọi Thánh Nhân như thế, không phải người trong hoàng thất, vậy thì phải dùng tôn xưng.
Mà Dạ Tần hô phụ thân, đây là không tôn trọng hoàng thất.
Trưởng Tôn Nhị cũng biết chuyện này, chỉ là trước đó bận rộn quá nên quên mất.
Dạ Côn cảm thấy không thích hợp, mặc dù không biết chỗ nào có vấn đề, thế nhưng căn bản không chút yếu thế.
- Không có thì tốt, đều đến đây ngồi đi.
Trưởng Tôn Ngự khẽ cười một tiếng, bảo thị nữ bên cạnh dâng trà.
Kết quả như vậy ngược lại khiến Đồng Văn Sơn cùng Ba Đài ngẩn người, chẳng lẽ Thánh Nhân sợ Dạ Côn? Hẳn là thế, dù sao lúc này nếu như Dạ Côn xuất Thần Kiếm giết Thánh Nhân, đó là chuyện quá đơn giản.
Hơn nữa trên tình báo cũng đã nói, Dạ Côn rất bao che đệ đệ.
- Tả Tướng, Ba Thái Thú, các ngươi trở về trước đi, chúng ta muốn tâm sự việc nhà.
Trưởng Tôn Ngự khẽ cười nói.
- Thần cáo lui.
- Thần cáo lui.
Hai người nào dám ở lâu, cung kính nói một tiếng, liền lui xuống.
Trong lúc trở về, Ba Đài thấp giọng nói ra:
- Tả Tướng, thái độ của Thánh Nhân hình như không thích hợp.
- Quả thật không thích hợp, hoàn toàn không đoán ra trong lòng Thánh Nhân đang suy nghĩ gì, lần này tới An Khang châu, thật chỉ là vì muốn gặp Dạ Côn?
Đồng Văn Sơn nghĩ hết dịch não cũng không đoán ra, kỳ thật Thánh Nhân chỉ cần hạ thánh chỉ bảo Dạ Côn đến Thái Kinh là được, tại sao phải tự mình rời khỏi Thái Kinh, quá nguy hiểm.
Ba Đài khẽ thở dài một tiếng.
- Ba Đài, vừa rồi được Thánh Nhân khen ngợi, tin chắc không bao lâu nữa ngươi liền có thể được điều tới Thái Kinh, làm thật tốt... tối hôm nay không được phép xảy ra bất kỳ sơ sót nào!
- Vâng, hạ quan hiểu rõ.
Mà ở trong hoa viên, Thánh Nhân tự mình châm trà cho Dạ Côn cùng Dạ Tần.
- Đây là Ngưng Thần Trà trong cung, uống nhiều có chỗ tốt đối với thân thể, lúc nữa bản hoàng cho các ngươi một chút.
Trưởng Tôn Ngự vừa châm trà vừa cười nói ra.
Trưởng Tôn Nhị cảm thấy hôm nay phụ hoàng có chút kỳ quái, từ trước đến giờ chưa từng như thế, còn tự mình châm trà...
Dạ Côn cùng Dạ Tần cũng không ngờ tới, hai tay dâng chén, Thánh Nhân châm trà, nếu Nguyên Chẩn và Phong Điền có ở đây, khẳng định sẽ lại hô to Côn ca Tần ca ngưu bức.
- Tạ Thánh Nhân.
- Cám ơn phụ thân.
Trưởng Tôn Nhị cũng không biết nhắc nhở phu quân như thế nào, chỉ có thể ở dưới bàn đá đá đá phu quân,
Dạ Tần có chút khẩn trương tò mò hỏi:
- Nhị Nhị, nàng đá ta làm gì?
Dạ Côn:......
Trưởng Tôn Nhị đau cả đầu.
Trưởng Tôn Ngự biết nữ nhi có ý gì, chẳng qua là Dạ Tần ngu ngơ, không biết mà thôi, nếu như đổi thành Dạ Côn, khẳng định hiểu rõ đạo lý trong đó.
- Nhị Nhị, không sao cả.
Trưởng Tôn Nhị nhẹ nhàng thở ra, phụ thân không có trách tội liền tốt.
Dạ Côn thân là một người đi cùng, khẳng định sẽ an tĩnh, nghe một chút là được.
- Dạ Côn, buổi tối hôm nay có chuẩn bị kinh hỉ cho bản hoàng không?
Trưởng Tôn Ngự mang theo ý cười hỏi.
Nói đến chuyện này, Côn ca liền tìm thấy chủ đề.
- Thánh Nhân yên tâm, buổi tối hôm nay tuyệt đối sẽ bất ngờ không thôi.
- Ha ha ha, vậy thì tốt, bản hoàng rất mong chờ bất ngờ của ngươi, đừng khiến bản hoàng thất vọng.
Đến lúc đó nếu kinh hỉ không có tới, liền sẽ biến thành kinh dị.
Dạ Côn chắp tay:
- Đều là vì Thánh Nhân.
Trưởng Tôn Ngự cười lớn một tiếng, gật đầu, tiểu tử này rất biết cách làm người khác vui vẻ, người trẻ tuổi rất thú vị, đồng thời có thêm một tầng nhận biết với Dạ Côn.
- Dạ Côn, có hứng thú tới Thái Kinh phát triển không?
Trưởng Tôn Ngự đột nhiên hỏi.
Đối với vấn đề này, Dạ Côn đang thầm nghĩ nên trả lời như thế nào, dù sao ở trước mặt Thánh Nhân, vẫn phải chú ý dùng từ, mặc dù không sợ, nhưng không cần phải quá cường thế.
- Thánh Nhân, thảo dân vừa mới mở học viện ở An Khang châu, hiện tại đến Thái Kinh...
- Ồ, bản hoàng để học viện các ngươi dời vào Thái Kinh là được.
Trưởng Tôn Ngự nói như thế, khiến Dạ Côn cảm thấy nặng nề, ngay cả Trưởng Tôn Nhị cũng như thế.
Tại sao phải đến Thái Kinh? Nghe Thánh Nhân nói như vậy, hẳn là muốn bằng mọi giá ép bọn họ đến Thái Kinh.
Hiện tại Dạ Côn đang thầm nghĩ, như thế nào mới có thể qua loa chuyện này, đền Thái Kinh tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Nhưng mình có cớ gì đâu, nhìn bộ dạng Thánh Nhân, mặc kệ mình nói ra yêu cầu gì, tựa hồ cũng sẽ đáp ứng...
Đều sẽ đáp ứng
Nếu Thánh Nhân quyết tâm ép mình đến, vì sao không... thừa cơ kiếm bộn?
- Thánh Nhân, không phải thảo dân không muốn đi, mà giá phòng Thái Kinh quá mắc, căn bản không mua nổi, liền một chiếc xe ngựa cũng có thể khiến cho thảo dân sầu thúi ruột.
- Nguyên lai là lo lắng những chuyện này, bản hoàng có thể ban cho ngươi một tòa trạch viện, chuồng ngựa có thể chứa mười cỗ xe ngựa.
Đậu xanh, hảo thủ bút!
Chờ chút, để cho ta ngẫm lại xem còn thiếu thứ gì.
- Ài...
Dạ Côn thở thật dài một hơi.
- Làm sao vậy?
- Thánh Nhân, nghe nói đồ vật Thái Kinh rất đắt, thảo dân thật tiêu hao không nổi, nhất là học viện này.