- Bản hoàng trợ cấp cho ngươi.
- Nghe nói Thái Kinh khắp nơi đều là quyền quý, nếu ngày nào đó không cẩn thận trêu chọc phải, vậy thì phiền toái.
- Bản hoàng giải quyết cho ngươi.
- Nghe nói...
Mặt Trưởng Tôn Ngự đã đen, biết Dạ Côn đây là đang gõ côn, thế mà gõ đến đầu bản hoàng.
Trưởng Tôn Nhị cũng rất bội phục đại ca, thế mà có thể nói chuyện như vậy với phụ thân, còn không bị phạt.
Dạ Côn biết đã không sai biệt lắm:
- Nếu Thánh Nhân đã quyết định tốt, vậy thảo dân tất nhiên nghe theo Thánh Nhân an bài.
Dạ Tần nhìn về phía đại ca, chuyện như vậy không nên nói cùng phụ mẫu một chút sao? Dù sao cũng là đi Thái Kinh, cảm giác hình như chúng ta bị Thánh Nhân bắt cóc, phụ mẫu phải nghe theo lệnh của Thánh Nhân.
Hơn nữa Thái Kinh là địa bàn của Thánh Nhân, mình với đại ca đến đó, không phải sẽ giống như con tin ư...
Dạ Côn cũng biết đạo lý trong đó, thế nhưng hiện tại cự tuyệt, vị Thánh Nhân này sẽ còn dùng cách thức khác khiến mình đến Thái Kinh, cho nên mới nói... sớm muộn cũng phải đi, vì sao không thừa cơ kiếm bộn đây.
Nghe thấy Dạ Côn đáp ứng, sắc mặt Trưởng Tôn Ngự dần dần hòa hoãn lại, tên Dạ Côn này thật đúng là...
- Phụ hoàng!
- Phụ hoàng!
Chỉ thấy Trưởng Tôn Tuấn Hiền còn có Trưởng Tôn Thản đứng ở bên cạnh cung kính kêu.
Dạ Côn quay đầu nhìn thoáng qua, nguyên lai là cửu hoàng tử, còn có vị tam hoàng tử kia, mặc dù chưa từng gặp nhau, thế nhưng ngày học viện so tài đã có duyên gặp gỡ.
- Chuyện gì?
- Nghe nói hoàng muội trở về, muốn tới thăm một chút.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền khẽ cười nói.
Nhưng hai người là đến thăm hoàng muội sao? Rõ ràng không phải, là đến xem Dạ Côn.
Lúc này Dạ Côn đột nhiên đứng dậy, chắp tay cười nói:
- Cửu hoàng tử, đã lâu không gặp.
Trưởng Tôn Thản có chút kinh ngạc, bất quá vẫn chắp tay nói ra:
- Dạ huynh đệ, hôm đó từ biệt, đã lâu không gặp...
- Các ngươi nhận biết?
Trưởng Tôn Ngự thấp giọng hỏi.
- Phụ hoàng, lúc trước hài nhi ở trên thuyền gặp được Dạ huynh đệ, không ngờ Dạ huynh đệ còn là một vị Khu Ma Nhân chuyên nghiệp.
Nói đến Khu Ma Nhân chuyên nghiệp, Dạ Côn liền có chút ngượng ngùng.
- Ồ? Dạ Côn ngươi còn là Khu Ma Nhân?
Trưởng Tôn Ngự đều không nghĩ tới, Dạ Côn còn có bản lãnh lớn như vậy.
Ngay cả Trưởng Tôn Tuấn Hiền cũng rất kinh ngạc, Khu Ma Nhân cũng không phải dễ làm như thế, Dạ Côn này đúng là ẩn giấu quá sâu.
- Hiểu sơ... hiểu sơ...
Dạ Xem ảnh 1 Côn điệu thấp nói ra.
Kỳ thật khu ma đại pháp của hắn chính là chạy đến uy hϊế͙p͙ vài câu, có tin ta một quyền đấm chết ngươi không, khu ma đại điển vô cùng thô bạo.
- Vậy chẳng phải cũng am hiểu đoán mệnh chi thuật?
- Hiểu sơ, hiểu sơ...
Nói xong Dạ Côn liền cảm thấy không thích hợp, bởi vì... một màn này hình như đã từng quen biết.
Trưởng Tôn Ngự khẽ cười nói:
- Vậy liền tính một quẻ cho bản hoàng đi.
Dạ Côn rất không hiểu, người trong hoàng thất các ngươi, sao ai cũng thích đoán mệnh như vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì mệnh các ngươi không tốt sao?
Đều là người trong hoàng thất Thái Kinh, đó đã là thiên mệnh, còn muốn tính cái rắm.
Dạ Côn cũng rất phiền não, mấy người các người đều thích nghe nói nhảm, lão tử lại không tiện từ chối.
Ngươi cho rằng Côn ca ta sợ ngươi sao? Không sợ chút nào, đã ngươi muốn trở mặt, vậy liền trở mặt đi...
Thái Kinh, Côn ca ta căn bản không muốn đi!
- Dĩ nhiên có thể, đây là vinh hạnh của thảo dân.
Dạ Côn khẽ cười nói, nhưng mà trong nụ cười đã ẩn chứa sự tức giận, Dạ Tần lập tức biết đại ca đã tức giận.
Dạ Côn trực tiếp ngồi ở bên cạnh Trưởng Tôn Ngự, quan sát tướng mạo Trưởng Tôn Ngự, sau đó nói ra:
- Thánh Nhân, hôm nay ấn đường của ngươi biến thành màu đen, xem ra là điềm đại hung.
Dạ Côn vừa thốt ra lời này, tất cả mọi người đều an tĩnh, ngay cả thị nữ xung quanh cũng kinh ngạc.
- Thánh Nhân bớt giận!
Tất cả mọi người quỳ trên mặt đất, ngoại trừ Dạ Côn cùng Dạ Tần còn đang ngồi.
Dạ Côn thẳng tắp nhìn Trưởng Tôn Ngự, Trưởng Tôn Ngự chăm chú nhìn Dạ Côn, hai người đang đối mặt giao phong.
Có giỏi thỉ ngửa bài ra, ghét nhất loại người chơi tâm cơ các ngươi, ngươi muốn nghe lời hay, nịnh nọt ngươi, lão tử liền không nói, thế nào...
Đánh Côn ca ta đi, tới a, dám đánh sao...
Ầm!
Chỉ thấy Trưởng Tôn Ngự hung hăng đập vào bàn đá, bàn đá cứng rắn lập tức biến thành bụi phấn.
Dọa cho tất cả mọi người run lẩy bẩy.
- Phụ hoàng... đại ca hắn nói lung tung... không...
Trưởng Tôn Nhị còn chưa nói hết lời, Thánh Nhân liền phẫn nộ quát:
- Thấy không! Chỉ có Dạ Côn dám nói thật ở trước mặt bản hoàng!
Mọi người:.....
Dạ Côn đều choáng váng, lão tử muốn đỗi (nháo) ngươi đến cùng, ngươi lại không nguyện ý...
Thánh Nhân thật khó làm.
- Chém tên thần côn buổi sáng đoán mệnh cho ta!
- Vâng... Thánh Nhân.
Tào công công lĩnh mệnh xuống.
Trưởng Tôn Ngự nhìn hai đứa con trai, trầm giọng nói ra:
- Các ngươi cem xem, có từng nói thật lòng với ta bao giờ chưa! Đều là hư tình giả ý!
Trưởng Tôn Tuấn Hiền cùng Trưởng Tôn Thản im lặng, chúng ta làm gì dám nói thật với ngài.
Ngại sống quá lâu rồi sao?
Dạ Côn nhìn đệ đệ một chút, dáng vẻ đệ đệ quả là thế, cho dù đại ca làm chuyện nguy hiểm nhất, cuối cùng đều sẽ được khen ngợi.
Nhìn một chút xem... cho dù chọc giận tới Thánh Nhân, Thánh Nhân vẫn phải khen ngợi đại ca, quay đầu quở trách nhi tử...
Đại ca, ngươi làm sao lại ưu tú như thế.
- Nhi thần biết sai.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền cùng Trưởng Tôn Thản nào dám mạnh miệng, ngoan ngoãn nhận lầm là được rồi.
Trong lòng Dạ Côn thật bất đắc dĩ:
- Thánh Nhân, buổi tối hôm nay vẫn nên an bài thủ vệ thật tốt, dù sao đây cũng không phải Thái Kinh.
Trưởng Tôn Ngự nghe thấy Dạ Côn, rất rõ ràng ý tứ trong lời nói, Dạ Côn là nói:
- Ngươi phải hiểu rõ đây là nơi nào, ta muốn giết ngươi rất dễ dàng, cho dù an bài thủ vệ cũng vô dụng.
Được rồi, Côn ca ta không phải có ý này, nếu quả thật muốn giết, hiện tại liền có thể dùng một bàn tay đập chết.
- Tạ Dạ Côn quan tâm, bản hoàng tự biết, bản hoàng có chút mệt mỏi, Nhị Nhị lưu lại bồi vi phụ một chút đi.
Dạ Côn cùng Dạ Tần đứng dậy, chắp tay khách khí một phen liền rời đi.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền cùng Trưởng Tôn Thản biết hai người có lời muốn nói, cho nên cũng rời đi.
- Gần đây có tin tức gì không?
Trưởng Tôn Ngự nắm chặt tay của nữ nhi hỏi, kỳ thật vừa rồi trong lòng tức muốn nổ tung, Dạ Côn quá phách lối, vô pháp vô thiên.
Trưởng Tôn Nhị lắc đầu:
- Phụ hoàng, cũng không có gì.
- Con cảm bọn họ đến cùng là loại người gì?
Trưởng Tôn Nhị suy nghĩ một chút, cẩn thận nói ra:
- Bọn họ đều là người rất thú vị, đây là cảm ngộ của nữ nhi trong khoảng thời gian này.
- Thú vị?
Trưởng Tôn Ngự không biết bọn họ thú vị chỗ nào, thú vị đến mức uy hϊế͙p͙ được cả phụ thân ngươi, như thế cũng có thể gọi là thú vị?
- Đúng vậy phụ thân, mặt khác thật không nhìn ra cái gì.
- Ừm, vi phụ biết, bồi vi phụ đi một chút đi, rất lâu không có cùng đi.
Trưởng Tôn Nhị đỡ phụ thân đứng dậy, cha con hai người dạo bước trong hoa viên, nhẹ giọng nói nhỏ lấy.
Dạ Côn cùng Dạ Tần rời khỏi phủ đệ hoàng thất, Dạ Tần liền hiếu kỳ hỏi:
- Đại ca, vừa rồi đều nằm trong tính toán?
- Đệ đệ, ngại quá, không có cân nhắc đến thân phận của ngươi.
Vừa rồi Dạ Côn cũng nhất thời phát bực.