Chỉ thấy vừa rồi Hồn Thí Thiên vung kiếm ra đâm tới ngực Dạ Côn, chính là vị trí mắt rồng, không có một chút vết xước.
Tay phải Dạ Côn tựa như vuốt rồng, nhẹ nhàng nắm chặt Kiếm Nhận.
- Ngươi dám đến nơi này càn rỡ, hoàn toàn không để Ngân Sắc Nam Nhân ta vào trong mắt.
Một tiếng kẽo kẹt!
Tay phải Dạ Côn vừa dùng lực, chỉ thấy kiếm nhận xuất hiện vết rách, một cỗ đạo lực bàng bạc từ thân kiếm tuôn ra...
- Không!
Hồn Thí Thiên gầm thét một tiếng.
Nhưng đã chậm.
Vô số mảnh vỡ từ trong tay Dạ Côn rơi xuống, rải đầy mặt đất.
Kiếm Đế không có kiếm, uy lực giảm một nửa.
Đây là câu nói thông dụng ở Thái Kinh, thậm chí ở toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, Dạ Côn làm như vậy cũng là tận lực khiến người này giảm thiểu năng lực phá hoại.
Dạ Côn vừa bóp nát kiếm... mọi người lập tức giật mình, ấn đạo lý mà nói, muốn phá hủy kiếm từ Kiếm Trủng, phải có lực lượng cường đại tuyệt đối mới được, mà kiếm của Kiếm Đế đã không ai có thể phá.
Nhưng Ngân Sắc Nam Nhân này thế mà bóp nát, đó chỉ có thể chứng minh một chuyện...
Thanh kiếm này là đạo cụ, là giả...
Hồn Thí Thiên nhìn thanh kiếm phá toái, cả người lâm vào điên cuồng...
Thanh kiếm này lúc trước y đến Kiếm Trủng lấy, nó và y đã sống nương tựa lẫn nhau trong thời gian dài, nó tựa như thân nhân của y vậy.
Hôm nay lại bị nam nhân trước mắt bóp nát!
Lúc này cừu hận của Hồn Thí Thiên dồn hết lên đầu Dạ Côn, đôi mắt đã đỏ bừng bừng, phủ đầy tơ máu.
Uy áp Kiếm Đế bắt đầu không chút kiêng kỵ phóng thích, phòng ốc xung quanh bắt đầu lung lay sắp đổ, trên đường phố loáng thoáng phát ra tiếng kinh hô hoảng sợ.
Dạ Côn thầm nghĩ không ổn, cho dù Kiếm Đế không có kiếm, uy áp của y cũng là một loại lực lượng sát thương vô hình rồi.
- Chết đi!
Hồn Thí Thiên điên cuồng gào thét, cả người hóa thành một thanh lợi kiếm, mang theo ánh đen lao tới chỗ Dạ Côn.
Lực lượng mênh mông bao phủ toàn bộ đất trời, ngực mọi người phảng phất bị một tảng đá lớn đè lên, có chút không thở nổi.
Dạ Côn nhìn ánh đen lao tới, sầm mặt lại, năm ngón tay nắm chặt ngửa về đằng sau...
Diệp Ly nhìn động tác quen thuộc của Ngân Sắc Nam Nhân, thật muốn vọt tới đằng sau đâm một đao.
Tất cả mọi người nhìn động tác của Ngân Sắc Nam Nhân, có chút tò mò, Kiếm Đế vô cùng uy mãnh, một chiêu này có thể xưng sát chiêu, ngươi thế mà lại dùng nắm đấm đi ngăn cản, có phải có chút qua loa rồi hay không?
Nhưng Dạ Côn muốn nói.
Đối phó Kiếm Đế.
Một quyền là đủ.
Dạ Côn lập tức đấm ra một quyền.
Toàn bộ thế giới phảng phất đều yên lặng, quyền phong kinh khủng theo Dạ Côn huy quyền, bắt đầu ngưng tụ...
Oanh!
Toàn bộ người ở An Khang châu nhìn lên bầu trời giống như bị đồ vật gì đó cô lập ra, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tên nam nhân trốn ở nơi âm u nơi hẻo lánh đã há hốc mồm rồi, một quyền này...
Làm sao lại khủng bố như vậy, tên Ngân Sắc Nam Nhân này đến cùng làm như thế nào?!!!
Quyền phong khuếch tán trên vùng trời An Khang châu, nếu như một quyền này là hướng về phía An Khang châu, có thể tưởng tượng ra được, An Khang châu hiện tại đã biến thánh phế tích.
Hồn Thí Thiên bị quyền phong của Dạ Côn đánh trúng, quần áo trên người trong nháy mắt hóa thành tro tàn, ngay cả tóc cũng bay mất.
Dùng mắt trần có thể trông thấy, trên thân thể Hồn Thí Thiên phảng phất như bị ngàn vạn thanh đao thổi qua, liên tục xuất hiện vết máu.
Mà Hồn Thí Thiên mạnh mẽ ăn trọn quyền phong của Dạ Côn.
Cả người tựa như huyết nhân đứng ở trong hư không.
Máu tươi từ trên không nhỏ xuống, Hồn Thí Thiên cong lưng thở dốc, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, khóe miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.
Hồn Thí Thiên có thể cảm giác được, đạo lực trong cơ thể dưới một quyền kia đã bị đánh tan toàn bộ, nếu muốn tụ tập lại lần nữa, chỉ sợ cần một đoạn thời gian rất dài, ngũ tạng lục phủ đều lệch vị trí cả rồi.
Ngân Sắc Nam Nhân này đến cùng là ai? Vì sao một quyền của hắn lại khủng bố đến như vậy.
Cho dù mình cầm kiếm, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Mọi người thấy tình cảnh như thế, cho dù ngốc như thế nào cũng đã nhìn ra...
Đây không phải là diễn, đây là thật!
Một quyền vừa rồi kia, lại phối hợp Kiếm Đế vết thương chằng chịt, chẳng lẽ đây cũng có thể làm giả sao?
- Bảo hộ Thánh Nhân!
- Bảo hộ Thánh Nhân!
Tràng diện trong nháy mắt hỗn loạn lên.
Thế nhưng Thánh Nhân một mặt bình tĩnh, thậm chí khẽ quát một tiếng:
- Đều an tĩnh cho bản hoàng! Xem kịch!
Mọi người dừng bước, không rõ ý Thánh Nhân, nhưng Thánh Nhân đã lên tiếng, cho dù chút nữa phải chết, cũng không thể chạy...
Trưởng Tôn Ngự dĩ nhiên cũng hiểu rõ, nguyên lai thật sự có Kiếm Đế tới hành thích mình.
Vừa rồi còn đang suy nghĩ, Dạ Côn làm sao có thể an bài Kiếm Đế tới...
Thế nhưng, vị Kiếm Đế này tại sao phải hành thích bản hoàng? Hình như bản hoàng chưa từng thấy qua y...
Hồn Thí Thiên hiện tại rất khó chịu, trước mặt Dạ Côn mạnh mẽ, trong lòng không có nổi một tia chiến ý.
- Ngươi là ai?
Hồn Thí Thiên trầm giọng hỏi.
- Ngân Sắc Nam Nhân!
Ngân Sắc Nam Nhân... Ngân Sắc Nam Nhân...
Hồn Thí Thiên nói nhỏ lấy, phảng phất muốn nhớ kỹ cái tên này.
Đột nhiên, Hồn Thí Thiên đứng thẳng người, chăm chú nhìn Dạ Côn trước mắt, lập tức lại quét nhìn toàn bộ An Khang châu.
Uyển Nhiên, An Khang châu tiết Khánh Nguyên quả thật rất đẹp, đáng tiếc sau này không thể mang ngươi tới nơi này nhìn, xem ra ta phải thất ước...
Về sau phải chiếu cố mình thật tốt, đừng có cứu bừa nữa, nếu như cứu phải kẻ xấu, vậy liền không tốt.
Nếu có kiếp sau, ta nguyện ý làm một người bình thường, chờ đợi ở bên cạnh nàng.
Hồn Thí Thiên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lúc mở mắt ra, đã không còn có nhi nữ tình trường, có chẳng qua là hận ý.
Dạ Côn nhìn Hồn Thí Thiên chuyển biến, phát hiện này người có chút kỳ quái, hình như nhân cách phân liệt.
- Ngân Sắc Nam Nhân! Chúng ta kết thúc đi!
Hồn Thí Thiên lạnh giọng nói ra, mặc dù bị thương năng, nhưng đấu chí lại lần nữa xông lên đầu, khiến người ta bội phục, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, còn dũng cảm tiến tới, không sợ sinh tử.
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Từ bỏ chống lại đi! Ngươi còn cơ hội sống sót!
- Đại thù chưa báo, sao có thể bỏ!
- Vị Kiếm Đế này, ngươi có cừu hận gì, có thể nói cho bản hoàng biết được không.
Không biết từ lúc nào Trưởng Tôn Ngự đã đứng ở ngoài, hành động này khiến đám bách quan sợ hãi không thôi.
Nếu như Ngân Sắc Nam Nhân không kịp phản ứng, khoảng cách ngắn như thế, Kiếm Đế đánh lén, Thánh Nhân sẽ chết đó.
Đến lúc đó Thái Kinh sẽ đại loạn!
- Ngươi diệt tông môn, giết sư phụ, khiến sư huynh đệ của ta uổng mạng! Đây không phải cừu hận thì là cái gì!
Hồn Thí Thiên nhìn Thánh Nhân gần trong gang tấc, sát ý tuôn ra, khoảng cách gần như thế, nếu như không có Ngân Sắc Nam Nhân, mình đã có thể thuấn sát.
Nhưng chính là vì tên Ngân Sắc Nam Nhân này! Ngân Sắc Nam Nhân đáng chết! Cản trở bước chân báo thù của mình!
- Vị Kiếm Đế này hẳn có hiểu lầm gì đó rồi, cho tới bây giờ bản hoàng chưa từng sai người đi diệt bất kỳ tông môn nào.
Trưởng Tôn Ngự nghiêm túc nói ra, cái nồi này, bản hoàng không cõng.
- Chẳng lẽ ngươi không dám nhận sao?!
Hồn Thí Thiên hừ lạnh một tiếng.
- Ta dùng danh dự hoàng thất phát thệ.
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng nói ra, khiến bách quan kinh ngạc vạn phần, nhưng người thông minh đều biết, Thánh Nhân đây đang lôi kéo vị Kiếm Đế này, ít nhất là đang muốn thử.