Danh dự hoàng thất không thể nói đùa, nếu như bội tín bội ước, như vậy địa vị hoàng thất ở trong lòng người Thái Kinh sẽ rớt xuống ngàn trượng, lập tức phải đối mặt với mối nguy thay đổi triều đại.
Hồn Thí Thiên nghe xong đều dừng một chút.
- Xin hỏi Kiếm Đế, ngươi là người của môn nào phái nào?
Trưởng Tôn Ngự lên tiếng hỏi.
- Cửu Cung Các.
Nghe thấy là Cửu Cung Các, mọi người suy nghĩ một chút, đột nhiên có một người kinh hô:
- Thánh Nhân, là Cửu Cung Các bị diệt môn mười năm trước.
Mọi người nghĩ tới, Cửu Cung Các là tông môn có chút danh tiếng, cững từng ra không ít lực cho hoàng thất, thế nhưng trong một đêm, Cửu Cung Các lại biến thành Hỏa Diễm Sơn, khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Dạ Côn nghe xong rất nghi hoặc, Cửu Cung Các... chưa từng nghe nói qua.
Nếu để cho Dạ Côn biết, năm đó là cha cùng mẫu thân gọi người đi diệt mộn, không biết sẽ có phản ứng gì.
Trưởng Tôn Ngự nhìn Hồn Thí Thiên trầm giọng nói ra:
- Cửu Cung Các năm đó bị diệt môn, bản hoàng cũng rất đau lòng, nhưng điều tra một năm vẫn không có bất kỳ manh mối gì, bản hoàng quả thật thiếu ngươi một câu trả lời thỏa đáng.
Trưởng Tôn Ngự không muốn nhìn thấy vị Kiếm Đế này vẫn lạc...
Bây giờ đang đứng ở trước mặt sứ thần ngoại bang, nếu bọn họ biết Thái Kinh chết một vị Kiếm Đế, không biết sẽ nghĩ loạn đến mức nào.
Nhưng nếu như biết, Thái Kinh có một tên Kiếm Đế còn sống, dù thế nào đi nữa cũng sẽ e ngại, không dám tùy tiện hành động.
Một Kiếm Đế chết, cùng một Kiếm Đế sống, đó là hai việc hoàn toàn khác nhau!
Mặc dù Ngân Sắc Nam Nhân cũng rất lợi hại, có thể bóp nát kiếm của Kiếm Đế, nhưng thoạt nhìn tên Ngân Sắc Nam Nhân này sẽ không thần phục bản hoàng, mà vị Kiếm Đế này, tuy chưa nói sẽ thần phục, nhưng lại có thể tương giao.
Dù sao nói thế nào đi nữa, chuyện này vốn là một hồi hiểu lầm.
- Ngươi dám dùng danh dự hoàng thất phát thệ?
Hồn Thí Thiên dường như có chút không cam tâm, Thánh Nhân dám nói thế, xem ra là thật... nhưng mình nằm gai nếm mật mười năm, chính là vì giờ khắc này, hiện tại ngươi nói cho ta biết, ta tìm sai kẻ thù?
Loại kết quả này sao có thể tiếp nhận?
Dạ Côn cảm thấy không xê xích gì nhiều, Kiếm Đế tổbị thương đến mức kia cũng không còn uy hϊế͙p͙, cho nên lập tức biến mất...
Sau đó dùng bộ dáng Dạ Côn chạy trở về.
- Phu quân, vừa rồi ngươi bị đánh bay, không sao chứ?
Nhan Mộ Nhi thấy Dạ Côn trở về, lo lắng hỏi.
Chuyện xảy ra rất nhanh, Dạ Côn tan biến, Ngân Sắc Nam Nhân xuất hiện, bất quá cũng chỉ trong vòng trăm hơi thở, thời gian còn chưa đến một chén trà.
- Kiếm Đế này quá mạnh, ngực có hơi đau một chút, Mộ Nhi mau giúp ta xoa.
- Phu quân ngươi cũng quá không cẩn thận, thế nhưng Ngân Sắc Nam Nhân thật là lợi hại, một quyền liền làm xong.
Dạ Côn nhéo nhéo khuôn mặt Nhan Mộ Nhi, cười nói:
- Vậy nàng cảm thấy ta cùng Ngân Sắc Nam Nhân, người nào lợi hại hơn?
- Đương nhiên là phu quân, phu quân lợi hại nhất.
Diệp Lưu bên cạnh làm ra bộ dáng nôn ọe.
- Côn ca, Côn ca, dọa chết chúng ta, còn tưởng rằng ngươi không về được.
Nguyên Chẩn và Phong Điền cùng nhau chạy tới.
- Đại ca, ngươi không sao chứ.
- Phu quân, không có bị thương chỗ nào chứ?
Đám người Diệp Ly trở về lo lắng hỏi.
Sự tình đã như vậy, trò vui cũng giải tán.
- Các ngươi yên tâm, tốt xấu gì ta cũng có Thần Kiếm, vừa rồi triệt tiêu không ít tổn thương.
Dạ Côn biểu thị, dùng thân phận Ngân Sắc Nam Nhân ra ngoài, quả thật hết sức thoải mái.
Nghe thấy Dạ Côn nói mình không có việc gì, mọi người cũng yên lòng.
Diệp Lưu đem tỷ tỷ kéo đến một bên.
- Tỷ, tên Ngân Sắc Nam Nhân này là thế nào? Dáng vẻ rất lợi hại đấy.
Diệp Lưu nghiêm cẩn hỏi, thậm chí trong lòng có loại cảm giác, Ngân Sắc Nam Nhân này còn lợi hại hơn cả mình.
Diệp Ly âm u nói ra:
- Ta cùng tên Ngân Sắc Nam Nhân này giao thủ qua, dùng hai loại Dị Hỏa đốt hắn, lúc đầu tưởng chết rồi, không ngờ hắn căn bản không chết.
- Cái gì, Dị Hỏa đốt cũng không chết
Diệp Lưu hít sâu một hơi.
- Cho nên ta nói, Huyền Nguyệt đại lục có quá nhiều bí mật, muốn khuyên phụ thân đừng tùy tiện hành động, muội cho rằng tỷ tỷ là nói giỡn sao? Ngân Sắc Nam Nhân kia dùng một quyền liền đánh chết Độc Nga Đại Đế của ta, nói đến ta vẫn còn rất tức giận đây!
Diệp Lưu trầm giọng nói ra:
- Nắm đấm của tên Ngân Sắc Nam Nhân quả thật lợi hại, tỷ, cần gọi mấy người Ngụy thúc tới không?
- Xem trước một chút đi, thực lực của chúng ta hiện tại đã rất tiếp cận Ngụy thúc, nếu như chúng ta đều không có biện pháp, chỉ có thể nhờ phụ thân ra tay.
- Nghe tỷ, thử trước một chút vậy.
Diệp Ly đột nhiên kinh ngạc một thoáng:
- Muội nói thử cái gì?
- Hửm? Đương nhiên là thử tên Ngân Sắc Nam Nhân này.
- Há, đúng, thử tên Ngân Sắc Nam Nhân này một chút.
- Tỷ tỷ đúng là có tật giật mình, sau khi có phu quân liền biến thành tiểu nữ nhân.
Diệp Lưu nhịn không được trêu ghẹo tỷ tỷ một thoáng.
Diệp Ly vỗ vỗ bả vai muội muội:
- Lưu Nhi à, chờ ngươi gặp phải tình cảnh như tỷ tỷ, sao lại không phải như thế đây.
- Không thể nào.
- Đừng có nói chắc chắn như thế.
Diệp Ly vỗ đầu muội muội, đi đến chỗ Dạ Côn.
Nếu để cho Diệp Ly biết, Dạ Côn chính là Ngân Sắc Nam Nhân, biểu tình kia hẳn sẽ rất đặc sắc.
Lúc này đám người Dạ Côn nhìn sang phía bên ngoài, Kiếm Đế tựa hồ đang nói chuyện phiếm với Thánh Nhân.
Trưởng Tôn Ngự thấy Hồn Thí Thiên tựa hồ buông xuống địch ý, nhẹ nói ra:
- Kiếm Đế, không bằng như thế này, ngươi trở về dưỡng thương thật tốt, sự tình Cửu Cung Các, bản hoàng tự nhiên cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng.
- Chuyện này là thật?
Hồn Thí Thiên lạnh giọng hỏi, cũng biết hôm nay không có hy vọng báo thù, hiện tại thân thể đã rất suy yếu.
- Bản hoàng nói chuyện, luôn mang theo thành ý, Kiếm Đế cứ yên tâm đi.
- Được, ta tạm thời tin tưởng ngươi một lần. Nếu như phát hiện ngươi gạt ta, cho dù ngươi ở t rong hoàng cung, ta cũng sẽ truy sát đến cùng!
Trưởng Tôn Ngự nhẹ gật đầu:
- Dĩ nhiên có thể, không bằng Kiếm Đế đến chỗ ta dưỡng thương đi, ta có rất nhiều dược vật tốt.
- Không cần.
Nói xong Hồn Thí Thiên liền xoay người bay đi.
Một tuồng kịch cứ như vậy xong.
Kỳ thật trong lòng đám ngoại bang đang suy nghĩ, nếu vừa rồi Thánh Nhân giết tên Kiếm Đế kia liền tốt, như vậy Thái Kinh sẽ mất đi một mối uy hϊế͙p͙...
Đáng tiếc Thánh Nhân thế mà không giết, mà lựa chọn lôi kéo, tâm cơ thật sâu...
Dạ Côn nhìn tên Kiếm Đế kia rời đi, cũng không biết nói gì, dù sao cũng là tới báo thù, phát hiện cừu gia không đúng, còn tổn thất một thanh kiếm, còn bị trọng thương, quả thật quá thê thảm.
- Đi thôi, chúng ta trở về.
Dạ Côn nhẹ nói ra, hôm nay xem như hữu kinh vô hiểm, an toàn trôi qua...
Trong lúc Dạ Côn xoay người, đột nhiên nghe thấy trên Quan Cảnh Lâu truyền đến một tràng âm thanh hoảng hốt, chuyện này khiến mọi người dừng bước.
- Thánh Nhân! Sứ thần y... y...
Trưởng Tôn Ngự đứng ở trên đài sầm mặt lại, nhanh chóng đi vào bên trong, chỉ thấy tên sứ thần mập mạp kia miệng sùi bọt mép, ngã vào bên trong đống đùi gà.
- Gọi y sư!
Trưởng Tôn Ngự lạnh giọng quát, đến cùng là ai đang hãm hại Thái Kinh!
Trưởng Tôn Thản qua kiểm tra một phen, trầm giọng nói ra:
- Phụ hoàng, y đã chết.