- Đại ca, nói thật, ta thích các nàng, thế nhưng các nàng có thật thích ta không? Hay là cảm thấy tội nghiệp cho Dạ Tần ta? Dạ Tần ta không cần thương hại, nếu như các nàng nghĩ như vậy, vậy sau này không cần ở chung với nhau nữa.
Dạ Tần rất là kiên định, rất có ý tứ trở về liền bỏ vợ.
Nhưng lời này lại hù dọa đến Tử Yên, ngay cả Trưởng Tôn Nhị cũng bị Dạ Tần dọa.
Ở trong lòng các nàng, Dạ Tần chắc chắn sẽ không nói ra lời như vậy
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cũng bị dọa, loại chuyện bỏ vợ này rất dọa người, không ngờ trong lòng đệ đệ đã sớm có ý nghĩ này.
Nói thật, Dạ Côn cũng bị ý nghĩ của đệ đệ làm ngây ngẩn cả người, nhưng làm một tên nam nhân, đứng ở trên góc độ đệ đệ nhìn vấn đề này.
Quả thật rất nghiêm trọng, nam nhân nào chịu nổi bị thê tử nói chuyện như thế, mặc dù đã qua, nhưng chuyện như vậy bị đệ đệ nghe được, không có lập tức nổi giận đã rất nể tình rồi.
Haiz...
Đệ đệ.
- Đệ đệ, đại ca đau lòng thay ngươi, nguyên bản đại ca tưởng rằng ngươi tìm được cô nương mình yêu, lại không ngờ người ngươi yêu lại tổn thương ngươi.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.
Dạ Tần cười khổ một tiếng:
- Đại ca, có lẽ đây chính là số mạng của ta, đại ca đối với tẩu tẩu nhật nguyệt chứng giám, tẩu tẩu cũng một lòng một dạ với đại ca, có thể nhìn thấy đại ca hạnh phúc, đệ đệ đã rất thỏa mãn.
- Đệ đệ.
- Đại ca.
Hai huynh đệ chăm chú ôm cùng một chỗ.
Dạ Côn bị đệ đệ cảm động đến rối tinh rối mù, không nghĩ tới đệ đệ lại nghĩ như vậy.
Nhưng vào đúng lúc này, bên tai Dạ Côn vang lên âm thanh của Dạ Tần.
- Đại ca, thế nào, có lừa gạt qua không?
Dạ Côn:......
Nếu như tình huống cho phép, Dạ Côn thật muốn tâm sự với đệ đệ một thoáng.
Ngươi thế mà lừa gạt đại ca, mấy câu vừa rồi nói giống như thật, nhìn hai vị thê tử của ngươi xem, đều bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.
Hôm nay đệ đệ ngươi thật khiến đại ca lau mắt mà nhìn, đệ đệ... ngươi đã trở thành nam nhân, biết cách lừa gạt thê tử.
Đã như vậy, hôm nay huynh đệ chúng ta liên thủ, khiến bị động biến thành chủ động.
- Tốt, tiếp tục.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
Hai huynh đệ lập tức tách ra, cầm rượu lên liền uống.
- Đệ đệ, ngươi cũng đừng nói đại ca như thế, kỳ thật đại ca cũng không có tốt như ngươi nghĩ.
Dạ Côn cười nói ra, nhưng mà loại ý cười này lại mang theo thống khổ.
- Đại ca, chẳng lẽ tẩu tẩu đối với ngươi không tốt?
Dạ Côn cười khổ một tiếng:
- Haiz, tẩu tẩu ngươi rất tốt, thế nhưng Ly Nhi thường xuyên gạt ta.
Được rồi, hiện tại chỉ có thể cầm chuyện Ly Nhi gạt người nói, khiến nội tâm nàng hổ thẹn.
Diệp Ly nghe xong, thầm nghĩ mình cũng không phải cố ý.
- Đại ca, có lẽ tẩu tẩu có nỗi khổ khó nói.
- Đây không phải chuyện có nỗi khổ tâm hay không, đây là một loại không tín nhiệm, nếu như tín nhiệm tối thiểu giữa phu thê cũng không có, mỗi ngày trôi qua ta đều cảm thấy buồn bã không thôi.
Nói xong Dạ Côn lại uống một ngụm, biểu tình kia, thần tình kia, thật sự quá tuyệt.
Liệt Cốt cảm thấy hiện tại hẳn phải có tiếng vỗ tay mới đúng.
- Đại ca, tẩu tẩu sẽ không hại ngươi.
- Đại ca biết, tẩu tẩu của ngươi đều là cô nương tốt, đại ca sao có thể không biết, thế nhưng các nàng có đôi khi thật quá phận, hiện tại đại ca là gì, viện trưởng, Tiểu Vương Gia, người nắm giữ Thần Kiến, kỳ thật đều chỉ có hư danh, trên người một cái kim tệ cũng không có, nói ra còn không phải bị người chê cười, tẩu tẩu ngươi một chút ấy đều không cho, thật khiến cho đại ca thất vọng đau khổ a.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi biểu thị, lúc ấy không phải cho ngươi sao... là chính ngươi không muốn, hiện tại còn nói như vậy.
- Đại ca, có thể là lúc ấy...
Dạ Tần phi thường phối hợp, cho nên, có một tên đệ đệ ở bên cạnh, thật dễ nói.
- Còn không phải nhìn mặt mũi tẩu tẩu ngươi, mặt mũi đại ca là nhỏ, nhưng thê tử không thể không có mặt mũi, có người ngoài tại, đại ca cũng chỉ có thể nói như vậy, khiến tẩu tẩu ngươi cảm giác có mặt mũi.
- Đại ca, không người ngươi thông cảm tẩu tẩu như thế, mà tẩu tẩu lại không thông cảm ngươi.
- Ài, đều là nước mắt a.
- Đại ca, hai huynh đệ chúng ta vì sao lại thảm như vậy.
- Đúng vậy, quá thảm rồi...
Liệt Cốt cảm thấy hai con hàng này đều là diễn viên trời sinh, diễn giống như thật.
Sau khi đám người Diệp Ly nghe, tức giận trong lòng đã không còn bóng dáng, hiện tại xem như biết trong lòng phu quân đang nghĩ gì.
Ngẫm lại cũng đúng, có đôi khi quá không cho phu quân mặt mũi, mà phu quân một mực suy nghĩ vì mình, quá ích kỷ.
- Thê tử của các ngươi hẳn rất hạnh phúc.
Diệp Ly bỗng nhiên cười nói.
Dạ Côn phất phất tay:
- Huynh đệ, đừng nói như vậy, kỳ thật trong lòng các nàng cũng khổ, hôm nay chẳng qua là phàn nàn một phen, mà các nàng đều giấu ở trong lòng, các nàng ấy mới vĩ đại.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi rất muốn đi hôn lên cái đầu trọc kia, phu quân ngươi... quá khiến chúng ta cảm động.
Lúc này Diệp Lưu nhẹ nói ra:
- Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi, nếu thê tử tìm đến sẽ không tốt.
Diệp Ly hiểu rõ, đứng dậy cười nói:
- Ba vị huynh đệ, thời gian không còn sớm, chúng ta liền trở về, các ngươi cũng mau về nhà đi, đừng để thê tử lo lắng.
Dạ Côn chắp tay:
- Yên tâm, chúng ta lập tức trở lại, ngồi nghỉ một chút, đầu hơi choáng váng.
Diệp Ly cười cười, mang theo chúng nữ rời đi.
Lúc cửa đóng lại, biểu lộ tổ ba người Dạ Côn lập tức biến.
- Đậu xanh! Làm ta sợ muốn chết!
Dạ Tần tầng tầng thở dốc, vỗ vỗ ngực.
Dạ Côn sờ lấy cái đầu trọc của mình, may mắn, loại chuyện này có thể biến nguy thành an, mình quả thật là nhân tài.
Ầm!
Lúc này cửa lại mở, Dạ Côn cùng Dạ Tần biểu lộ nhất biến.
Dạ Côn mang theo tự trách hai tay sờ đầu trọc, mà Dạ Tần nện lấy ngực của mình, một mặt thống khổ.
Trong lòng Nhan Mộ Nhi cảm thán, không ngờ phu quân cùng đệ đệ lại như thế, nếu hôm nay không phải đến đây xem, còn không biết.
- Ba vị huynh đệ, tạm biệt.
Cánh cửa lần nữa đóng lại, Dạ Côn cùng Dạ Tần tiếp tục bảo trì tư thế, sợ thê tử lại giết tới một chiêu Hồi Mã Thương.
- Liệt Cốt thúc, hỗ trợ nhìn một chút xem có đi chưa.
Liệt Cốt vô cùng kinh ngạc, hai huynh đệ này có phải thường xuyên như vậy hay không, quả thật xuất thần nhập hóa.
- Tốt rồi, đều đi.
Dạ Côn cùng Dạ Tần lập tức thư giãn xuống.
- Đại ca, thật không tài nào nghĩ ra, sao các nàng có thể tìm tới chỗ này.
Dạ Tần cảm thán một tiếng.
- Đúng vậy, ta cảm thấy hôm nay các nàng chính là cố ý như thế, quá giảo hoạt.
- May mà chúng ta cơ trí, bằng không thì đã xong đời.
Dạ Côn cười hắc hắc nói:
- Đúng thế, ở trước mặt huynh đệ chúng ta, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì đều sẽ tan thành mây khói.
- Hắc hắc, đại ca, vừa rồi ta biểu hiện thế nào?
Dạ Côn giơ ngón tay cái lên:
- Đệ đệ, vừa rồi ngươi thật ngưu bức! Đại ca đều bị ngươi gạt, thế nhưng ngươi làm sao phát hiện các nàng không thích hợp?
- Kỳ thật sau khi đi vào, ta mới phát giác được có vấn đề, Nhị Nhị nàng ngày thường không thích uống rượu, vừa rồi trông thấy nàng rất mất tự nhiên, cho nên liền hoài nghi, kết quả thử một lần, liền xác định.