- Quá không trượng nghĩa, thế mà không nhắc nhở đại ca.
Dạ Tần giật mình:
- Đại ca, ta tưởng rằng ngươi đã biết?
Liệt Cốt cũng nhìn về phía Dạ Côn, phảng phất đang nói, chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Dạ Côn đột nhiên cười lớn một tiếng:
- Biết, đại ca dĩ nhiên biết, ha ha ha...
Chỉ có thể dùng tiếng cười để che dấu bối rối của mình.
- Đại ca, bây giờ chúng ta trở về đi.
Dạ Tần thấp giọng nói ra, mặc dù lừa gạt thê tử, nhưng vẫn phải chú ý một chút, miễn cho thêm chuyện.
Dạ Côn cảm thấy có đạo lý:
- Đúng vật, chúng ta vẫn nên về trước đi.
Liệt Cốt khẽ thở dài một tiếng:
- Haiz, còn tưởng rằng buổi tối hôm nay có thể buông ra chơi, vẫn chưa có tận hứng đây.
- Liệt Cốt thúc, lần sau sẽ cho người chơi tận hứng.
Dạ Côn vỗ ngực nói ra, dù sao kinh nghiệm đến từ thất bại, sau này sẽ càng ngày càng quen thuộc.
- Vậy cũng chỉ có thể như thế.
Liệt Cốt đứng dậy, chống cái lưng mỏi, vẫn nên trở về đi ngủ đi.
Nhưng vào đúng lúc này, nam nhân trung niên lại mang theo nụ cười đi vào:
- Ba vị công tử, chơi có vui không?
Nào chỉ có vui, hoàn toàn là một đêm kinh dị.
- Còn được, đang chuẩn bị đi.
- Ba vị công tử, sổ sách này...
Nghe thấy như thế, khóe miệng tổ ba người Dạ Côn giật một cái.
Lúc này đám người Diệp Ly đã rời khỏi Tương Hội Lâu, Diệp Lưu che miệng cười nói:
- Không biết hiện tại bọn hắn có biểu tình gì.
Diệp Ly dịu dàng cười nói:
- Biểu lộ hẳn rất đặc sắc, lừa gạt chúng ta tới hoa lâu, nói thế nào cũng phải trừng phạt một chút.
- Đúng đấy, tẩu tẩu làm không sai.
Tử Yên cười rất lộng lẫy, người bên cạnh đều ngẩn người, người anh em này cười lên thật đẹp.
Nhan Mộ Nhi âm u nói ra:
- Nhưng ta luôn cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không nói ra được.
Trực giác miêu yêu thật đúng là lợi hại, này cũng có thể cảm giác được.
- Chúng ta hẳn không sơ hở gì đi.
Trưởng Tôn Nhị vẫn có chút choáng, lung lay đầu.
Diệp Ly thở dài một hơi:
- Cho dù có vấn đề gì, hiện tại cũng chỉ đành như thế, còn có thể làm sao, xem bọn hắn trở về nói thế nào đi.
- Đúng thế, xem bọn họ trở về nói như thế nào.
Tử Yên nhẫn nhịn nghẹn miệng, cảm giác Dạ Tần nói là lời thật lòng, nàng vẫn rất rõ phu quân, chỉ có say rượu mới có thể nói ra lời trong lòng, ngày thường một chữ đều không nói.
Tương Hội Lâu.
Dạ Côn lập tức cười một tiếng:
- Tính tiền à, chúng ta còn chưa định đi đây.
- Đúng đấy, chúng ta chưa tính đi, ngươi liền đến thúc giục, làm sao làm ăn.
Liệt Cốt lập tức quát, khiến nam nhân trung niên giật nảy mình, bất quá cũng cảm giác ba người này có vấn đề, không phải là dự định uống bá vương tửu chứ.
- Là tiểu nhân lỡ lời, ba vị công tử chậm rãi chơi, có yêu cầu gì cứ bảo tiểu nhân.
Nam nhân cười làm lành khom người rời đi, nhưng vừa ra ngoài, liền gọi người lưu ý.
Sau khi nam nhân rời đi, Dạ Côn vỗ bàn một cái:
- Mấy bà nương này! Lá gan quá lớn!
- Đúng vậy! Đại ca, chúng ta không thể để yên như vậy!
- Đúng! Chúng ta nhất định phải phản kháng! Không thể để các nàng cuồng vọng như vậy được.
- Đại ca...
- Đệ đệ...
Liệt Cốt than nhẹ một tiếng, đúng là cá mè một lứa, loại cảm giác này hình như đã từng quen biết.
- À ừm, chúng ta vẫn nên thảo luận xem chạy như thế nào đi.
Liệt Cốt khẽ cười nói, ngượng ngùng cắt ngang bầu không khí của hai huynh đệ, thế nhưng việc cấp bách chính là làm sao rời khỏi nơi này.
Dạ Côn cùng Dạ Tần nhẹ gật đầu.
Dạ Côn đột nhiên nhìn về phía Dạ Tần.
Dạ Tần co rụt lại.
- Đệ đệ, còn nhớ lần trước không?
- Đại ca, đừng nói nữa, lần trước là một sai lầm.
- Bất kể có phải là sai lầm hay không, đệ đệ, một lần nữa.
- Không được, đại ca, lần này tuyệt đối không được, chúng ta còn có biện pháp khác, không nhất định phải dùng chiêu này, không được!
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Dạ Tần lộ ra sự kiên định, bộ dáng ngươi đánh chết ta cũng sẽ không làm.
Lúc này lầu hai hoàn toàn yên tĩnh.
Đột nhiên "Phịch" một tiếng!
Chỉ thấy Dạ Tần trực tiếp bay ra ngoài, thậm chí bay xuyên ra Tương Hội Lâu.
- Này! Chạy đi đâu! Yêu quái!
Dạ Côn gầm thét một tiếng, trực tiếp đuổi theo.
Liệt Cốt ngốc ngốc nhìn tình cảnh trước mắt.
Hai huynh đệ này, dám bán đứng mình như vậy?
Trong kế hoạch của các ngươi, chẳng lẽ không cho ta một vai sao?
- Đậu, vậy mà ám toán lão tử, đừng chạy!
Không có cách, Liệt Cốt chỉ có thể tự thêm vai cho mình, lập tức gầm thét một tiếng.
Mà lúc này nam nhân trung niên chạy tới:
- Công tử! Công tử! Chờ đã...
Chờ em gái ngươi.
- Công tử đã có người giúp các ngươi tính tiền.
Nam nhân tranh thủ thời gian hô.
Liệt Cốt lập tức cứng đờ, cả người duy trì tư thế bay, rất là buồn cười.
- Ngươi vừa mới nói cái gì? IQ của ta rất cao, ngươi đừng gạt ta.
Liệt Cốt quay đầu hỏi.
- Là thật, không có lừa ngươi, là vị cô nương này tính tiền thay các ngươi.
Nam nhân khẽ cười nói.
Chỉ thấy từ phía sau có một vị cô nương đi đến, chính là cô nương Liệt Cốt bắt chuyện lúc đầu.
Nam nhân quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức nhìn về phía Liệt Cốt, chỉ thấy tư thế Liệt Cốt trong nháy mắt liền biến, một tay chống trên tường gỗ, sau đó chậm rãi quay đầu:
- Yo, cô nương, xin chào.
Thật sự không ngờ, vị cô nương này lại ghê gớm như vậy, nguyên lai đã ngầm cho phép, còn tưởng rằng hôm nay tay không mà về đây.
Cô nương hít một hơi thật sâu:
- Ha ha ha, chào ngươi.
Chỉ thấy cánh tay Liệt Cốt chống đỡ tường mềm nhũn, nguyên bản nụ cười bị sự kinh khủng thay thế, phảng phất nghe thấy âm thanh tới từ địa ngục.
Liệt Cốt trực tiếp ngã xuống đất, động tác quỳ lướt một mạch hợp thành:
- Thê tử, tha mạng ~
- Ai nha, lá gan rất lớn, rất lớn!!!
Nam nhân bên cạnh cười cười:
- Vậy tiểu nhân sẽ không quấy rầy hai vị nữa.
Nói xong cũng khom người lui ra phía sau, loại tình huống này trên cơ bản mỗi ngày đều sẽ phát sinh, những nam nhân nà, thời điểm ở Tương Hội Lâu, toàn bộ Thái Kinh đều là của y, thế nhưng thê tử vừa đến, lập tức sợ thành cháu trai.
Không sai, vị cô nương này chính là thê tử của Liệt Cốt, Nguyệt Hoa!
Liệt Cốt sớm đã cảm nhận thấy từ nơi sâu xa có người đang nhìn mình, nhưng trực giác nói với y, đây là phản xạ có điều kiện đưa đến.
Nhưng mà lúc nghe thấy âm thanh của thê tử, mới biết được... trực giác của mình là thật.
Không hổ là Nguyệt Hoa... nguyên bản làm bằng nước, có thể biến ảo thành bất kỳ ai, hơn nữa còn không thể cảm giác thấy...
Bản thân vẫn quá chủ quan rồi.
- Đi với ta.
- Được.
Nguyệt Hoa đi ở phía trước, Liệt Cốt một đường quỳ đi, tôn nghiêm Long tộc đã sớm tan thành mây khói.
- Bảo ngươi quỳ sao?
Nguyệt Hoa huyễn hóa ra hình dạng của mình, hết sức ưu nhã ngồi trên ghế, nhìn Liệt Cốt nhàn nhạt hỏi.
Thật không hiểu rõ, rõ ràng có thê tử xinh đẹp như vậy, còn muốn tới hoa lâu chơi, đây là loại tâm tính gì.
Liệt Cốt biểu thị, một nữ nhân xinh đẹp đến đâu, ngươi chăm chú nhìn mấy ngàn năm, vậy cũng sẽ chán.
Nghe thấy thê tử nói, Liệt Cốt trầm giọng nói ra:
- Nương tử, đây là vi phu tự nguyện, chuyện không liên quan tới nàng.
- Ha ha, vừa rồi không phải rất lợi hại sao? Thê tử ngu ngốc, mắng thoải mái không?
Nguyệt Hoa nhàn nhạt hỏi.