- Không không không, nương tử nàng nghe lầm rồi, ta là đang mắng bản thân mình ngu xuẩn.
- Phu quân à, lão tôn thượng phái ngươi đi ra ngoài làm chuyện gì? Là bảo ngươi tới hoa lâu chơi phải không?
Liệt Cốt nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ lão tôn thượng xảo quyệt, phái mình ra, không ngờ còn phái Nguyệt Hoa theo đuôi mình, rõ ràng là không yên lòng mình.
- Nương tử, chuyện này ta thề, đây là do con rể lão tôn thượng dẫn đầu, không liên quan gì đến ta cả.
Liệt Cốt trong nháy mắt vung nồi cho Dạ Côn, trong lòng chỉ có thể biểu thị tiếc nuối với Dạ Côn, ta nhất định phải tự cứu, Dạ Côn ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Nguyệt Hoa cười lạnh hai tiếng:
- Liệt Cốt, đã nhiều năm như vậy, lão Long ngươi không đổi được tính ăn phân.
- Đây không phải bản tính khó dời sao.
Liệt Cốt yếu ớt nói ra.
- Ngươi nói cái gì?!
- Ta sai rồi, nương tử, ta bành trướng, ta tung bay, đều là lỗi của ta.
Liệt Cốt quyết định, nếu như còn có lần sau, mình nhất định phải vạn phần cẩn thận.
Nguyệt Hoa yên lặng nhìn Liệt Cốt trước mặt, nói lần nữa:
- Lần này lão tôn thượng phái ngươi ra làm nhiệm vụ, ta cảm thấy không yên lòng, cho nên được lão tôn thượng cho phép, liền đến xem ngươi.
- Không ngờ lúc tại An Khang châu, ngươi liền đi hoa lâu, hiện tại tới Thái Kinh, còn tới hoa lâu!
Nói đến phần sau, âm thanh Nguyệt Hoa càng ngày càng lạnh như băng.
Liệt Cốt thầm nghĩ thê tử xảo quyệt, ngươi liền không thể thả ta ra chơi một lần sao? Có cần phải quản chặt như thế không? Khiến ta mệt mỏi quá...
- Nương tử, ta... ta không muốn giảo biện, quả thật như thế, muốn chém giết muốn róc thịt, tùy nàng.
Liệt Cốt đã tuyệt vọng, càng giải thích càng bất lực vô vọng.
Nguyệt Hoa trầm mặc.
Liệt Cốt len lén liếc mắt nhìn thê tử, bị thê tử trừng một cái, lập tức sợ một nửa.
- Đã nhiều năm như vậy, ngươi ra chơi một lần, ta cũng không nói cái gì, dù sao những năm gần đây, ngươi an phận, cho ngươi một chút phúc lợi cũng là chuyện bình thường, thế nhưng! Ngươi thế mà gạt lão tôn thượng!
Nguyệt Hoa đột nhiên đập bàn, đưa ra phê bình nghiêm khắc.
Liệt Cốt lập tức tỉnh ngộ lại, nguyên lai thê tử không phải trách mình đi dạo hoa lâu, mà là gạt lão tôn thượng.
- Nương tử, chuyện này có chút phức tạp.
Liệt Cốt yên tâm, lập tức đứng dậy cười làm lành.
- Ai bảo ngươi đứng lên, ta cho ngươi đứng lên sao?
Bịch một tiếng, Cốt ca thành thành thật thật quỳ xuống.
- Những ngày gần đây, chuyện của A Ly ta cũng biết một chút, nhưng không toàn diện, ngươi ở bên cạnh họ, biết càng nhiều, nói một chút đi, nếu như có nửa điểm giả dối, xem ta thu thập ngươi thế nào!
Liệt Cốt nuốt một ngụm nước bọt, hiện tại nào dám giấu cái gì.
- Nương tử, A Ly lập gia đình.
- Ta biết.
Nguyệt Hoa nhẹ nói ra.
- Hơn nữa còn cùng những nữ nhân khác gả cho tên Dạ Côn vừa rồi kia.
- Một tên đầu trọc, ta cũng không biết, vì sao A Ly lại tìm một tên đầu trọc!
Nguyệt Hoa thực sự không nghĩ ra, dù huyễn tưởng thế nào, cũng không tưởng tượng nổi, A Ly cuối cùng lại tìm đầu trọc, còn cùng người khác gả... A Ly điên rồi sao? Không sợ lão tôn thượng trách tội xuống ư.
Lửa giận của lão tôn thượng, ai có thể chịu đựng nổi... đến lúc đó Liệt Cốt ngươi sẽ bị liên lụy cùng một chỗ.
Liệt Cốt thấp giọng nói ra:
- Khiến cho ta không nghĩ tới chính là, ngay cả Lưu Nhi hiện tại cũng là thê tử của Dạ Côn, chẳng qua là còn chưa xuất giá.
- Cái gì!!!
Nguyệt Hoa đột nhiên đứng dậy, chấn động vô cùng.
Vấn đề này lớn hơn, lão tôn thượng chỉ có hai nữ nhi, thế mà đều bị một tên nam nhân bắt lại
Nếu lão tôn thượng biết chuyện này, thổ huyết là nhỏ, sợ là sẽ nổi khùng đi.
- Lúc ta mới biết, cũng có biểu tình như nàng, cho nên ta liền đi hỏi Lưu Nhi, Lưu Nhi cũng thừa nhận chuyện này.
- Vậy bọn họ tính thế nào?
Nguyệt Hoa trầm giọng hỏi.
- Bọn hắn dự định...
Liệt Cốt có chút không dám nói.
- Dự định làm gì?!
- Nghe ý tứ của A Ly, bọn họ dự định dùng một chiêu ái phong cuồng.
- Ta thấy bọn nó điên hết cả rồi!
Nguyệt Hoa bối rối, đối nghịch với lão tôn thượng, nào có kết cục tốt, cho dù thuộc hạ thân nhất, lão tôn thượng cũng sẽ không chút lưu tình, đệ đệ lão tôn thượng là ví dụ sống sờ sờ, trực tiếp trục xuất, hơn nữa còn là một đám, nếu như chết, vậy liền chết thật.
Mặc dù cuối cùng hữu kinh vô hiểm, nhưng ngẫm lại vẫn hoảng sợ một trận.
Nói tóm lại, theo lão tôn thượng, bình yên vô sự, nghịch lão tôn thượng, trên cơ bản liền thi thể cũng không còn.
Mà bây giờ hai nữ nhi của lão tôn thượng, vì một tên nam nhân dám chống lại phụ thân, sợ rằng lão tôn thượng sẽ điên mất.
Liệt Cốt nhẹ gật đầu:
- Ta cũng cảm thấy bọn họ điên rồi.
- Vậy mà ngươi còn cùng điên với bọn họ! Không biết báo chuyện này cho lão tôn thượng sao? Trước khi mọi chuyện không thể giải cứu!
Nguyệt Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngươi thế mà còn cùng Dạ Côn chơi đùa làm, sợ lão tôn thượng không giết chết ngươi ư.
Liệt Cốt trực tiếp đứng dậy:
- Nương tử, ta cảm thấy phẩm tính đứa nhỏ Dạ Côn này không tồi, là hài tử ưu tú, ánh mắt A Ly rất tốt, chỉ là không có tóc mà thôi.
- Vậy ngươi đi nói với lão tôn thượng, ngươi không chỉ không có thuyết phục A Ly, còn cùng đám người Dạ Côn vui vẻ sống chung, nếu lão tôn thượng là biết ngươi có thái độ như thế, cẩn thận long cốt của ngươi đều bị đập nát.
- Ta cảm thấy lão tôn thượng không phải loại người không giảng đạo lý.
Liệt Cốt tựa hồ cứng lên, lại dám phủ định thể tử của mình.
- Ngươi! Ngươi thấy lão tôn thượng nói lý qua sao?!
- Thê tử, ta cảm thấy A Ly không sai, yêu có lỗi lầm gì, năm đó không phải ta cũng như thế ư, nàng không phải vẫn chọn ta sao.
- Đó là ta bị mù.
Nguyệt Hoa hừ lạnh một tiếng.
Liệt Cốt lập tức sững sờ, Liệt Cốt ta cũng biết tức giận, lập tức quát:
- Ta nói cho nàng biết, lần này ta đứng ở bên phía A Ly, ta cứ làm như vậy đấy, làm sao!
Ngưu bức a, thế mà thật dám chống đối, Nguyệt Hoa nhìn thấy đều choáng váng, trước kia chỉ cần vừa trừng mắt Liệt Cốt liền ngoan ngoãn, lần này lại dám phản kháng.
- Đến cùng Dạ Côn kia đã cho các ngươi uống bùa mê thuốc lú gì, các ngươi đềi trở nên như vậy!
Mặc dù cảm thấy không có khả năng, nhưng Nguyệt Hoa không thể không nghĩ như vậy, cảm giác đây là một âm mưu! Từ nội bộ đánh vào, hủy hoại sự đoàn kết của chúng ta.
- Không có gì, chỉ là ta cảm thấy đứa nhỏ Dạ Côn này không tệ, có thể làm con rể của lão tôn thượng.
- Được! Ngươi mạnh miệng đúng không! Ngươi nhớ kỹ!
Nguyệt Hoa đứng dậy lạnh giọng nói ra, biểu thị bây giờ ngươi cùng ta trở về, còn có cơ hội cứu vãn, nếu như còn đứng cùng bọn hắn, vậy thì chờ lấy lửa giận lão tôn thượng đi!
Liệt Cốt không sợ:
- Đúng! Lão tử đã nghĩ kỹ! Thế nào!
- Được! Ngươi được! Ngươi có gan! Liệt Cốt!
Nói xong Nguyệt Hoa liền tan biến tại chỗ.
Liệt Cốt nhìn thê tử tan biến, đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt, hai tay đột nhiên vỗ mặt, hô to một tiếng:
- Ông trời ơi, vừa rồi ta bị làm sao thế này...
Một bên khác, Dạ Côn cùng Dạ Tần chạy nhanh, đi vào trong một cái hẻm nhỏ.
- Có đuổi theo tới không?
Dạ Côn ngụm lớn hô hấp, len lén liếc mắt.