- Chỉ đùa một chút mà thôi, xem ngươi khẩn trương kìa.
Dạ Côn khẽ cười một tiếng, tên Phi Tuyết này rốt cuộc là ai... không chỉ thâm tàng bất lộ, mà còn đã đi qua rất nhiều nơi, không có chút thực lực làm sao có thể sống đến bây giờ.
- Dạ viện trưởng, ta không chịu nổi loại này đùa giỡn này của ngươi.
Thấy nụ cười nịnh nọt của Phi Tuyết, Dạ Côn đang nghĩ, không phải là ngươi đang trốn tránh cừu nhân đấy chứ...
Sau khi tạm biệt Phi Tuyết, Dạ Côn lần nữa căn dặn Đông Tứ và Đát Từ, nhất định phải bảo vệ tốt người trong nhà, nếu như đến thời khắc mấu chốt, cũng không cần ẩn giấu nữa, trực tiếp bạo tẩu đi.
Đông Tứ và Đát Từ vỗ ngực cam đoan, chỉ cần bọn họ còn một hơi, tuyệt đối sẽ không để phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Có Đông Tứ và Đát Từ tại, Dạ Côn cũng yên tâm không ít.
Trở lại trong phòng, Dạ Côn nhìn thấy thê tử rầu rĩ không vui, than nhẹ một tiếng đóng cửa lại.
- Các nàng thế nào vậy? Không phải chỉ là đi ra ngoài một chuyến thôi ư, nam nhân chí tại bốn phương, có đúng hay không.
Dạ Côn xoa đầu thê tử, tại sao các ngươi lại đáng yêu như thế chứ.
Hai nàng thê tử quệt mồm, rất không vui, chính là loại ngươi dỗ không đúng chỗ kia.
Cũng chỉ có ở trước mặt Dạ Côn, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi mới lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhân, ở trước mặt người khác, các nàng sẽ không có vẻ mặt như thế.
- Có muốn hôn hôn không?
- Không muốn...
Thế mà hôn hôn đều không được, Côn ca liền có chút đau đầu.
- Mộ Nhi, hôm nay nàng không tắm gội sao?
- Đã tắm xong.
- Như thế à... vậy chúng ta ngủ đi?
- Không được ngủ!
- Nhanh lên nhanh lên, không ôm các nàng ngủ, liền không thoải mái...
Dạ Côn cưỡng ép dỗ thê tử đi ngủ, thời khắc thế này phải nam nhân lên, nói thế nào cũng là một đêm cuối cùng.
Đừng làm cho thê tử thất vọng mới phải.
Nhưng Côn ca là người thành thật, không biết nên như thế nào...
- Sau khi ta đi, các nàng phải cẩn thận mọi chuyện, chuyện không giải quyết được liền đi tìm Đông Tứ và Đát Từ.
Dạ Côn căn dặn một thoáng.
Nhưng Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nghe xong, làm sao lại cảm thấy hơi kỳ quái, cái gì gọi là sau khi ngươi đi...
Trông thấy thê tử đều đang vờ ngủ, Dạ Côn cũng biết các nàng không yên lòng mình, chỉ có thể dùng cái ôm thật chặt nói cho các nàng biết, ta vô địch, không sao cả... chỉ cần không đụng phải nam nhân kia, liền tuyệt đối không có chuyện gì.
Dạ Côn không chút khó khăn tiến vào giấc ngủ, thế nhưng Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi lại không dễ ngủ như vậy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua...
Sáng sớm.
Hôm nay Thái Kinh có tia nắng chiếu rọi, bớt đi mấy phần lãnh ý.
Dạ Côn không có ngủ thẳng giấc, sớm liền thức dậy chuẩn bị, có một thứ nhất định phải mang theo, đó chính là chén đũa...
Những thứ khác có thể mua sắm sau, Diệp Ly sợ Dạ Côn không có tiền, liền đưa tất cả kim phiếu cho Dạ Côn.
Côn ca ta là loại nam nhân đòi tiền thê tử kia sao?
Cho nên hắn chỉ cầm tờ kim phiếu có mệnh giá lớn nhất mà thôi.
Trong lúc ăn sáng, tất cả mọi người rất an tĩnh, bầu không khí cũng là có chút chút đè nén.
- Các ngươi làm sao thế, Nguyên Chẩn, Phong Điền, cho chút không khí.
Dạ Côn mang theo trêu ghẹo hô.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền hiện tại nào có tâm tư nhóm lửa bầu không khí, Côn ca sắp đi chịu chết, mặc dù có Thần Kiến nơi tay, nhưng vẫn rất lo lắng cho Côn ca.
Dù sao nguyện vọng còn chưa có thực hiện được, vẫn muốn vẽ con rùa lên đầu Côn ca.
Dạ Côn chuyển mục tiêu, hướng Dạ Tần hô:
- Đệ đệ, kể chuyện cười cho mọi người nghe đi.
- Bản thân ta đã là chuyện cười.
- Ha ha ha...
Dạ Côn nghe xong phát ra tiếng cười to, thế nhưng những người khác căn bản không có cười, cho nên tiếng cười của Dạ Côn dần dần tan biến, khiến bầu không khí trầm muộn tăng thêm một chút xấu hổ.
- Thiếu gia, Tào công công tới.
Dạ Côn dần dần thu hồi nụ cười nhẹ gật đầu.
Tào công công mang theo nụ cười khom người đi vào:
- Tiểu Vương Gia, thời cơ đã đến, theo lão nô tới hoàng cung đi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, đứng dậy.
Diệp Ly kéo tay Dạ Côn lại, hơi cúi đầu.
Dạ Côn dừng một chút, vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Ly:
- Đệ đệ, đại ca không ở nhà, ngươi phải bảo vệ tất cả mọi người thật tốt, biết không?
- Đại ca yên tâm, đệ đệ sẽ không để cho ngươi thất vọng.
Dạ Tần đứng dậy nghiêm túc nói.
Dạ Côn nhìn hai thê tử đang cúi đầu một chút, sau đó quay người rời đi.
Tào công công cười cười, dẫn theo Dạ Côn cùng rời đi.
Nhìn bóng lưng Côn ca rời đi, trong lòng mọi người trĩu nặng.
- Tỷ tỷ, tỷ phu sẽ trở lại, đừng quá lo lắng.
Diệp Lưu an ủi tỷ tỷ, ở trong trí nhớ của nàng, chỉ có một lần tỷ tỷ rất khó chịu, chính là khi còn bé bị phụ thân đưa đến trường.
Diệp Ly bụm mặt đi ra ngoài, bờ vai nhỏ gầy của Nhan Mộ Nhi có hơi run run.
Sau khi Liệt Cốt thấy thế liền khẽ thở dài, vẫn là thực lực mạnh mẽ tốt hơn, nếu thế liền không xảy ra chuyện như vậy.
Sẽ chỉ lo lắng bị thê tử bắt.
Bất quá lần này tiểu tử Dạ Côn đi Ngũ Nhạc, có phải là do lão tôn thượng bày kế không? Chuyện này cũng có khả năng...
Một bên khác, Dạ Côn ngồi trên xe ngựa đi tới hoàng cung.
- Tào công công, là ai đi cùng với ta?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Tào công công cười làm lành nói:
- Tiểu Vương Gia yên tâm đi, Thánh Nhân đã an bài mọi chuyện rồi.
Xem ra Tào công công cũng không biết, nếu như tự mình đi, vẫn còn tốt... bên cạnh có người ngược lại không xong.
Bởi vì hoàng cung cũng tại thành bắc, cho nên rất nhanh đã đến nơi.
Dạ Côn đi xuống xe ngựa, hiện ra ở trước mắt chính là... đội ngũ vui vẻ đưa tiễn...
Bên cạnh thế mà còn có dàn nhạc do mười người tạo thành...
Nghe thấy tiếng kèn thổi, em gái ngươi... đây là nhạc đám ma ư.
Chỉ thấy Trưởng Tôn Ngự mang theo văn võ bá quan đến đây, đứng sau lưng Thánh Nhân còn có Dạ Tư Không, Đồng Văn Sơn, Du Bỉnh...
Xem như một lần ma chay vô cùng long trọng... không phải... là tiễn đưa.
- Thánh Nhân vạn phúc...
Dạ Côn lên tiếng hô.
- Không cần đa lễ...
Trưởng Tôn Ngự vịn Dạ Côn cười to nói, lập tức hướng về phía văn võ bá quan hô:
- Đây mới là nam nhi Thái Kinh ta... vì an nguy Thái Kinh, không màn sinh tử đi tới! Dạ Côn chính là tấm gương của người trẻ tuổi!
Toàn trường lập tức vang lền tiếng vỗ tay.
Dạ Côn im lặng, có thể phát cho vài quả dưa không, vừa ăn dưa vừa nhìn mấy tên này diễn.
- Thái Kinh ta có Dạ Côn, bản hoàng an tâm không ít...
Trưởng Tôn Ngự nhìn Dạ Côn, ánh mắt mang theo vui mừng, nhưng Dạ Côn biết, ánh mắt này hẳn dùng rất thường xuyên, cũng không biết Thánh Nhân làm sao luyện thành.
Dạ Côn cảm thấy cần phải khiêm tốn một chút:
- Làm con dân Thái Kinh, Dạ Côn ta nguyện đầu rơi máu chảy.
- Hay! Nói rất hay!
Trưởng Tôn Ngự lập tức trầm giọng quát, chuyện này khiến bách quan cảm thấy, địa vị Dạ Côn ở trong lòng Thánh Nhân, đến cùng là nặng, hay là nhẹ đây?
- Tới, lên ngựa!
Chỉ thấy thớt Lôi Minh Mã được dắt ra tới, mọi người liền kinh ngạc, đây chính là Lôi Minh Mã của Thánh Nhân...
Lúc Thánh Nhân thấy Lôi Minh Mã, cũng hơi sững sờ, nhưng rất nhanh lại cười nói:
- Dạ Côn, còn hài lòng không?
- Tạ Thánh Nhân.
Nói thật, Dạ Côn vẫn rất thích thớt Lôi Minh Mã này, suất a... mà Bạch Vũ Mã có chút bê...