Chỉ thấy Trưởng Tôn Ngự đi đến trước mặt Dạ Côn, nhẹ nói ra:
- Dạ Côn, lên xe ngựa, bản hoàng muốn nói mấy câu với ngươi.
- Ừm.
Mọi người nhìn Dạ Côn và Thánh Nhân cùng nhau lên xe ngựa, cũng không biết hai người muốn nói chuyện gì, hẳn là chuyện rất trọng yếu, bằng không thì cũng sẽ không nói ở trong xe ngựa.
Buông rèm xuống, Dạ Côn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thánh Nhân, tò mò hỏi:
- Thánh Nhân, còn có chuyện gì muốn nhắc nhở ư?
- Lần này mấy người đưa thi thể sứ thần về Ngũ Nhạc, đều chưa trở về.
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng nói ra.
Trước đó Dạ Côn cũng đã nghe nói, phái đoàn đưa thi thể sứ thần về nước, tổng cộng có tám người...
Hình như là hộ vệ trực tiếp dưới quyền Thánh Nhân, trường kỳ thủ hộ bên cạnh Thánh Nhân, thế mà lần này toàn bộ một đi không trở về...
- Những người này đi theo bản hoàng nhiều năm, lại tha hương ngộ hại, khiến bản hoàng rất đau lòng, cũng rất phi thường.
Trưởng Tôn Ngự ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dạ Côn, Dạ Côn tựa hồ có thể nghe hiểu ý của Thánh Nhân.
- Dạ Côn, lần này ngươi đi qua, chuyện thứ nhất chính là... thu thập tình báo hữu dụng, mật thám của chúng ta ở Ngũ Nhạc trong vòng một đêm đã bị nhổ tận gốc, xem ra Thái Kinh có phản đồ, thứ hai chính là tìm mấy hộ vệ kia, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, thứ ba, cho hòa đàm gặp quỷ đi.
Dạ Côn nghe xong nhíu chặt lông mày, Thánh Nhân phái mình qua đó, chẳng qua là làm dáng một chút mà thôi, để người khác biết thái độ của Thái Kinh, nhưng kỳ thật không muốn hòa đàm.
Xem ra xung đột rất căng thẳng...
- Thánh Nhân, ngươi xác định ta có thể đi vào hoàng cung sao?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
- Ngươi có Thần Kiến tại thân, bọn chúng ước gì có được, nhưng không có hoàn toàn chắc chắn, bọn chúng tuyệt đối sẽ không động thủ, đây cũng là nguyên nhân ta phái ngươi đi, Thần Kiến chính là chìa khóa để ngươi tiến vào hoàng cung.
- Thế nhưng Thánh Nhân, nếu như bọn họ giết ta, Thần Kiến rơi vào trong tay bọn họ, chẳng phải càng hỏng bét ư?
Dạ Côn rất muốn nghe, Thánh Nhân giải thích vấn đề này như thế nào, nếu như có thể giải thích rõ, vậy liền lợi hại.
Trưởng Tôn Ngự than nhẹ một tiếng:
- Bản hoàng làm sao không biết, nhưng muốn đoạt lấy Thần Kiến từ trong tay ngươi, cũng không phải chuyện dễ, dù sao bọn họ rất quan tâm đến đô thành Thịnh Kinh... đây là mặt mũi của Ngũ Nhạc, Thần Kiến oai đủ biến Thịnh Kinh thành phế tích, Dạ Côn... ngươi nhiều nhất chỉ có thể đợi trong hoàng cung ba ngày, bằng không thì sẽ gặp nguy hiểm.
- Mà trong ba ngày này, ngươi phải dùng mọi biện pháp, thu hoạch tình báo hữu dụng, cơ hội chỉ có một lần như thế, gần đây Ngũ Nhạc có hành động rất lớn, rất có thể có người đang trợ giúp, bằng không sẽ không làm chuyện như vậy, nếu tình thế bắt buộc, vậy liền dùng Thần Kiến bổ Thịnh Kinh ra.
Dạ Côn nguyên bản suy nghĩ, những chuyện trước kia đến cùng có phải do Thánh Nhân làm hay không, muốn phán định có phải Thánh Nhân hay không, vậy phải xem Thánh Nhân muốn mình làm gì?
Theo hiện tại xem ra, Thánh Nhân không muốn hòa đàm, thậm chí Dạ Côn cảm thấy, những thủ vệ đó đều là do Thánh Nhân cố ý phái đi chịu chết, mục đích rõ ràng.
Xem ra Thánh Nhân có hiềm nghi vô cùng lớn...
Dạ Côn cảm thấy, hiện tại Thánh Nhân đang lên một kế hoạch rấtlớn...
- Đã hiểu.
Dạ Côn âm u nói ra.
Trưởng Tôn Ngự vỗ vỗ bả vai Dạ Côn:
- Dạ Côn, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, nếu như không phải bức bách, ta thật không muốn để cho ngươi đi, hôm qua Tư Không tới tìm bản hoàng, bản hoàng nhẫn tâm không gặp, ông ta còn tưởng rằng bản hoàng muốn chặt đứt hương hỏa Dạ gia.
- Nhưng Dạ Côn, ngươi là người trẻ tuổi ưu tú nhất bản hoàng từng gặp qua, cũng là người nắm giữ Thần Kiến, bản hoàng tìm không ra nhân tuyển tốt hơn để hoàn thành nhiệm vụ lần này, Ngũ Nhạc đã có ý mạo phạm Thái Kinh, bản hoàng cũng không muốn bị động, nhớ kỹ... mang những thủ vệ kia về, bọn họ là người Thái Kinh, nên chôn ở Thái Kinh.
Dạ Côn nhìn Thánh Nhân trước mắt, nói thật, hắn không nhìn thấu, cũng không biết y là người tốt, hay là người xấu...
- Vâng, Thánh Nhân.
- Nhớ kỹ, sống sót trở về, bằng không thì bản hoàng liền trở thành tội nhân thiên cổ.
Trưởng Tôn Ngự đứng dậy, cho Dạ Côn một cái ôm to lớn.
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Thánh Nhân, nghe nói ngươi an bài người đồng hành?
- Đương nhiên, an toàn của ngươi quan trọng nhất, cùng ta xuống.
- Ừm.
Hai người xuống xe ngựa, thời gian không quá một chén trà.
Bỗng nhiên từ trong đám người có một tên nam nhân đi ra, Dạ Côn đánh giá nam nhân này, hình thể hơi gầy gò, biểu lộ không có bất kỳ biến hóa nào, ăn mặc áo choàng màu trắng, ánh mắt rất bình tĩnh, tướng mạo hơi đẹp trai.
Người dĩ nhiên chính là Tuyệt Thiên, an bài nhiều như vậy, chính là vì muốn theo bên cạnh Dạ Côn tìm cơ hội.
- Thánh Nhân.
Tuyệt Thiên giả vờ giả vịt cung kính hô.
Thánh Nhân đương nhiên cũng biết:
- Đi đi.
- Vâng.
Tuyệt Thiên chắp tay, đi tới trước mặt Dạ Côn.
Tuyệt Thiên rốt cục thấy mục tiêu của mình, nói thật, không giống với những gì y tưởng tượng lắm.
Cảm giác rất dễ đối phó, nhiệm vụ lần này có thể nhanh chóng hoàn thành rồi.
- Dạ Côn, chờ ngươi trở về, bản hoàng thiết yến chúc mừng ngươi.
Dạ Côn chắp tay hướng phía Thánh Nhân:
- Tốt! Một lời đã định!
- Một lời đã định!
Nói xong Dạ Côn liền lên xe ngựa, mà Tuyệt Thiên ngồi ở phía trước đảm nhiệm chức mã phu.
Lôi Minh Mã hí lên một tiếng, nhất phi trùng thiên, hóa thành một tia chớp tan biến ở trước mắt mọi người.
Trưởng Tôn Ngự nhìn Lôi Minh Mã bay đi, gọi Tào công công bên cạnh tới.
- Thánh Nhân có gì phân phó.
Tào công công thấp giọng hỏi.
- Chém tên mã quan kia!
- A!
Tào công công thầm kinh hô một tiếng, lập tức che miệng lại, tranh thủ thời gian trả lời:
- Vâng, Thánh Nhân!
Lôi Minh Mã của bản hoàng!
Ai bảo y dẫn Lôi Minh Mã ra! Bản hoàng có nói là Lôi Minh Mã sao! Đây chính là bảo bối của bản hoàng!
Mã quan biểu thị rất nguyện vọng, rõ ràng nói là ngựa tốt nhất... ngựa tốt nhất không phải chính là Lôi Minh Mã sao?
Nhìn Lôi Minh Mã biên mất, trái tim Trưởng Tôn Ngự đang rỉ máu...
Lúc này Dạ Côn nhìn bóng lưng bên trên màn cửa, cảm giác người này là Thánh Nhân phái tới giám sát mình, có nên hạ thủ trước...
Mà Tuyệt Thiên ngồi ở phía trước, trong lòng đang nghĩ, làm sao mới có thể tra ra hết nội tình của Dạ Côn, dù sao muốn đối phương rơi đài, phải hiểu hắn như lòng bàn tay mới được.
Những thứ Nguyệt Hoa tra ra đều là mặt ngoài, chỉ có đi theo bên cạnh hắn mới biết được tất cả.
- Ngươi tên gì?
Dạ Côn ngồi ở bên trong tò mò hỏi.
- Ngự sử, gọi ta Tuyệt Thiên là được.
- Ồ... ngươi tán dương trời, tên rất đặc biệt.
Dạ Côn lẩm bẩm một tiếng.
Tuyệt Thiên cũng là người nhìn A Ly cùng Lưu Nhi lớn lên, hiện tại thế mà bị hủy trong tay tên tiểu tử này, y cũng rất đau lòng.
Tại sao mình luôn cảm thấy tiểu tử này thoạt nhìn quá không đáng tin cậy?
- Tuyệt Thiên, lộ trình của chúng ta có đi qua Hạ Đô không?
Dạ Côn hỏi lần nữa.
- Có, ngự sử.
- Vậy ở Hạ Đô nghỉ ngơi một chút, ta muốn đi gặp phụ mẫu.
Tuyệt Thiên cũng nghe Trưởng Tôn Ngự nói qua, phụ mẫu Dạ Côn tại Hạ Đô, lần này đi ngang qua, Dạ Côn khẳng định sẽ đi tìm phụ mẫu.