Dạ Côn cảm thấy đã rất lâu không gặp phụ mẫu, thật nhớ bọn họ muốn chết...
Không biết cha có được hay không, có bị mẫu thân đánh nữa không.
Nhìn Hạ Đô phía dưới một chút, không có phồn vinh như Thái Kinh cùng An Khang châu, diện tích còn không bằng một phần năm Thái Kinh.
Thế nhưng tường thành lại cao ngất, còn hùng vĩ hơn Thái Kinh, cho dù là từ bên trên nhìn xuống, cũng có thể ngửi được một cỗ mùi vị xơ xác tiêu điều.
Nhìn tới phương xa, đó chính là từng nơi trọng yếu.
Giữa hai dãy núi có một cái khe hở, từ góc độ này nhìn đến thì nó rất nhỏ, nhưng nếu như đến nơi đó... sẽ phát hiện... đó một cái lỗ hổng to lớn.
Sinh hoạt ở nơi này, trên cơ bản đều là trú quân cùng gia thuộc.
Mặc dù gọi Hạ Đô, nhưng kỳ thật có thể gọi là Dạ đô, bởi vì tất cả đều là Dạ gia quân.
Mà chưởng quản Dạ gia quân, chính là Dạ gia lão đại, Dạ Trùng.
Lúc này toàn bộ người ở Hạ Đô đều nhìn thấy Lôi Minh Mã trên đỉnh đầu...
Đây chính là tiêu chí của Thánh Nhân.
Cho nên toàn bộ quỳ xuống đất hô to một tiếng:
- Thánh Nhân vạn phúc!
Người toàn thành cùng hô to, khí thế uy mãnh lập tức xuyên thẳng vân tiêu, khiến Dạ Côn cảm thấy, đây là một đầu hổ lang chi sư.
Chẳng qua là...
Côn ca ta không phải Thánh Nhân.
Đây cũng chính là nguyên nhân Thánh Nhân muốn giết tên mã quan kia, Lôi Minh Mã chính là biểu tượng, phảng phất thấy ngựa như thấy Thánh Nhân.
- Ra ngoài hạ ngựa xuống.
Dạ Côn khẽ cười nói, đoán chừng lập tức có thể nhìn thấy cha mẹ, tâm tình Dạ Côn rất tốt.
Hiện tại Tuyệt Thiên ta lại phải nghe lệnh tên tiểu tử thúi này!
Đúng là tức đến nổ phổi.
- Thất thần làm gì, nhanh đi...
Tuyệt Thiên bất đắc dĩ, đi ra ngoài hạ ngựa xuống.
Lúc xe ngựa vững vàng đáp xuống đất, chỉ thấy một tên trung niên nam nhân dò xét chạy tới, quỳ gối bên ngoài quát:
- Thần Dạ Trùng, tham kiến Thánh Nhân! Thánh Nhân vạn phúc!
Mà ở sau lưng người đàn ông trung niên lại có một nam nhân đang chậm rãi đi tới, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ, cực kỳ hung hăng càn quấy.
Đây không phải Dạ Minh, thì còn có thể là ai.
Dạ Trùng cúi đầu hung hăng trừng mắt liếc Dạ Minh, Thánh Nhân tới... ngươi không thể an phận một chút sao?
Lúc này Dạ Côn rốt cục xốc màn cửa đi ra, thấy lão cha cách đó không xa liền hô to một tiếng:
- Cha ~
Dạ Minh thấy nhi tử từ trong xe ngựa đi ra, đều bối rối một thoáng.
Mà Dạ Trùng cúi đầu nghe thấy tiếng bước chân Thánh Nhân đi ra, sau đó nghe thấy Thánh Nhân hô to một tiếng "Cha".
Cả người liền không tốt...
Cha của Thánh Nhân... sao có thể còn sống...
Cho nên Dạ Trùng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thiếu niên đầu trọc đứng trên xe ngựa, trên mặt mang theo vui sướng.
Đầu trọc?
Nhi tử của lão tam, hình như cũng là đầu trọc...
Đây là nhi tử của lão tam, Dạ Côn?
- Con trai!
Dạ Minh hô to một tiếng.
- Cha...
Mọi người:......
Chỉ thấy hai cha con vọt tới, hung hăng ôm thành một khối.
Dạ Trùng đứng dậy, một mặt phiền muộn.
Mà Tuyệt Thiên nhảy xuống xe ngựa, biểu lộ lạnh nhạt.
- Hỗn tiểu tử, giả làm Thánh Nhân nghiện rồi đúng không.
Dạ Minh sờ lên cái đầu trọc của Dạ Côn trêu ghẹo nói ra.
Dạ Côn sờ lên mũi cười hì hì.
- Sao lại chạy đến nơi này...
- Lo lắng cha bị mẫu thân đuổi ra khỏi nhà, lang thang đầu đường xó chợ.
- Ai nha, hiện tại tiểu tử con rất ngông cuồng, tin cha bảo con dâu chỉnh đốn con một chút không.
Chỉ thấy Dạ Côn lấy ra một tờ kim phiếu, lung lay ở trước mắt Dạ Minh.
- Không hổ là con ta, biết hiếu kính lão tử.
Dạ Minh trong nháy mắt hạ thủ chộp lấy kim phiếu Dạ Côn hiếu kính.
Dạ Côn bối rối... chỉ là muốn ở trước mặt cha khoe khoang một chút, kết quả tốc độ cha quá nhanh...
Hiện tại tốt, tại sao lại trang bức ở trước mặt cha làm gì.
Lúc này Dạ Trùng chậm rãi đi tới, Dạ Minh nhìn đại ca của mình, hướng phía Dạ Côn nói ra:
- Côn Côn, đây là đại bá của con, Dạ Trùng.
Nhìn đại bá cường tráng trước mặt, cộng thêm khuôn mặt anh tuấn, Dạ Côn rất tò mò...
Dạ gia tứ huynh đệ, vì sao chỉ có cha mình lớn lên thành bộ dáng này, còn lại đều rất xuất khí nhỉ?
Không phải cha cũng giống như mình, đều là con riêng đấy chứ.
- Đại bá.
Xem ra quan hệ của cha cùng đại bá không tệ, dù sao người ta còn chủ động giới thiệu.
Dạ Trùng nhẹ gật đầu:
- Suất hơn cha con.
Mặc dù đại bá rất nghiêm túc nói như vậy, nhưng Dạ Côn lại cảm thấy... vị đại bá này hình như khác với hai người còn lại.
Bên trong nghiêm túc mang theo một chút yêu thích.
- Đại bá người còn đẹp trai hơn cha con.
Dạ Minh xoa xoa đầu trọc của Dạ Côn:
- Dáng dấp đẹp trai có hữu dụng không? Còn chưa có thê tử.
Dạ Côn:......
Dạ Trùng liếc mắt trừng Dạ Minh:
- Ta đến cứ điểm trước, buổi tối tới nhà đại bá, đại bá nấu cơm cho con ăn.
- Vâng, đại bá.
Dạ Trùng hướng phía Dạ Minh nhẹ gật đầu, mang theo tướng sĩ đi đến cửa thành.
Dạ Côn phát hiện bầu không khí có chút không đúng đầu, tò mò hỏi:
- Cha, có phải Ngũ Nhạc có hành động không?
Dạ Minh gật tay một cái:
- Về nhà lại nói, người kia là ai?
Dạ Minh nhìn Tuyệt Thiên ở phía sau dẫn ngựa.
- Há, mã phu.
- Côn Côn con bây giờ lăn lộn không tệ nha, Lôi Minh Mã của Thánh Nhân lấy ra, còn điều mã phu cho con, cha còn không có ngưu bức như vậy đây.
Tuyệt Thiên ở phía sau đương nhiên nghe thấy. Ta là Tuyệt Thiên của Thất Tông Tội! Không phải mã phu!
- Hắc hắc, đúng vậy... hiện tại con ở Thái Kinh rất tốt.
Dạ Côn rắm thúi vươn ngón tay cái.
- Sao Tần Tần không có đi cùng con?
Dạ Minh tò mò hỏi.
Dạ Côn dừng một chút, cười nói:
- Cha, chờ lúc nữa trở về rồi hãy nói.
- Đi.
Nhìn phủ Vương Gia ở trước mặt, Dạ Côn cảm thấy thật rất đơn sơ... còn tưởng rằng phủ đệ sẽ rất lớn đây.
Đẩy cửa đi vào trong nhà, Dạ Minh la lớn:
- Mộng Mộng, xem ai tới này.
- Phu quân! Ngươi còn chưa rửa bát đã chạy ra ngoài! Ngươi...
Đông Môn Mộng lau sạch hai tay dịu dàng quát.
Dạ Côn nghe thấy âm thanh của mẫu thân, loại cảm giác này thật quá tốt, chuyện này khiến hốc mắt Dạ Côn đều có chút đỏ lên... nếu như không có mẫu thân, mình đã chết trong hẻm nhỏ.
Đông Môn Mộng nguyên bản định hung hăng giáo huấn phu quân, lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy tiểu Côn Côn bên cạnh phu quân, lập tức liền choáng váng... thậm chí còn dụi dụi mắt.
- Mẫu thân.
Dạ Côn vui sướng hô.
- Côn Côn... tiểu Côn Côn của ta...
Chỉ thấy Đông Môn Mộng trực tiếp lao đến, hung hăng ôm Dạ Côn vào trong ngực.
Loại ôm ấp ấm áp này khiến tâm tình buồn bực của Dạ Côn tốt hơn rất nhiều, từ hôm gặp nam nhân kia, tâm tình liền trĩu nặng, thế nhưng theo cái ôm này của mẫu thân, tất cả phiền não đều tan thành mây khói...
Mẫu thân cổ vũ hữu hiệu hơn tất cả.
- Ô ô ô, mẫu thân nhớ con muốn chết.
Đông Môn Mộng đều khóc lên, khiến Dạ Minh bên cạnh câm ním, nữ nhân thật đúng là rất dễ xúc động, làm hạt cát bay vào trong mắt mình.
- Để mẫu thân nhìn Côn Côn xem có cao lên không.
Dạ Côn rất bất đắc dĩ, mình lớn như thế rồi mà mẫu thân vẫn cứ xem mình như hài tử...