TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 325: Quyết Không Cho Đi

- Phu quân ngươi xem một chút, hình như con của chúng ta đã cao lớn hơn.
Đông Môn Mộng khoa tay một thoáng, vui vẻ nói ra.
- Đúng vậy, xem ra Côn Côn còn chưa có phát dục kiện toàn.
Dạ Côn:......
- Ngươi biết cái gì, đây gọi là hậu thiên phát dục.




Đông Môn Mộng liếc mắt Dạ Minh, lôi kéo nhi tử đi vào trong đại sảnh.
- Côn Côn đã ăn gì chưa?
- Con vẫn chưa ăn, sắp chết đói rồi.
- Mẫu thân đi làm cơm cho con, chờ một chút, đừng có đi đâu đấy.
Đông Môn Mộng nghiêm túc nói ra.


Dạ Côn nhẹ gật đầu, Đông Môn Mộng cẩn thận mỗi bước đi, sợ nhi tử đột nhiên lại chạy.
- Mẫu thân con gần đây rất nhớ các con, đều muốn trở về tìm các con, thế nhưng cứ điểm có vấn đề, mẫu thân con đành lưu lại.
Dạ Minh ngồi ở bên cạnh từ tốn nói.


Lúc này Tuyệt Thiên nhìn phụ tử bên trong một chút, cảm giác mình đi vào có hơi dư thừa, còn đứng ở bên ngoài lại giống như một tên canh cửa...
Tại sao Tuyệt Thiên ta lại an bài một thân phận như vậy chứ.
Đây không phải tự làm khổ mình sao?
- Cha, cứ điểm đã xảy ra chuyện gì?


Dạ Côn tò mò hỏi.
Dạ Minh trầm giọng nói ra:
- Có một vài bộ lạc trú ngoài trăm dặm cứ điểm, ta cảm thấy không thích hợp.
- Lần này con tới đây làm gì? Nghe nói mấy người các con tại tiết Khánh Nguyên còn biểu diễn một phen, đáng tiếc không thấy được.


Dạ Minh khẽ cười một tiếng, cảm giác rất đáng tiếc, không thể nhìn thấy bọn nhỏ biểu diễn.
- Đệ đệ biểu hiện rất tốt, chẳng qua là ngày đó phát sinh một chút việc ngoài ý muốn.
Dạ Minh dĩ nhiên biết chuyện ngoài ý muốn là gì:


- Thánh Nhân gặp chuyện, sứ thần bị độc chết, người đi đưa thi thể sứ thần không có trở về, xem ra đại chiến sắp đến.
- Thật không có đường lùi sao?
Dạ Côn nghiêm túc hỏi.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nhi tử, Dạ Minh đột nhiên cười:
- Côn Côn, ta cảm thấy con đã lớn rồi.


- Cha, con thật đã lớn rồi, đừng cứ mãi xem con là tiểu hài tử nữa.
- Được được được, sau này cha sẽ xem con như nam nhân trưởng thành.
- Tần Tần như thế nào? Có khỏe không?
Dạ Minh lo lắng hỏi.
- Còn có thể không khỏe sao? Cưới công chúa, còn cưới mỹ nhân, vui vẻ chết đi được ấy.


Dạ Minh rất tuyệt vọng, nhìn hai đứa con trai một chút, đều đã thành đôi... nhìn lại mình một chút... hoàn toàn không có cơ hội này.
- Còn không có cơ hội đi gặp con dâu, thật là áy náy.
Dạ Minh khẽ thở dài một tiếng.
- Cha, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội.


Nhưng vào lúc này, Trương Thiên Thiên cùng Lưu Lăng từ bên ngoài đi vào, hai người đều mặc lấy khôi giáp màu đen, treo áo choàng màu đỏ, đây cũng là tiêu chí Dạ gia quân.
- Trương thúc, Lăng tỷ.
Thấy hai người đi tới, Dạ Côn đứng dậy hô.
- Côn Côn.


Hai người thấy Dạ Côn tới, nguyên bản khuôn mặt âm trầm lập tức tràn ra nụ cười.
Nhất là Lưu Lăng, trực tiếp lao đến, cho Côn ca một cái ôm to lớn.
Cũng may trên người mặc áo giáp, bằng không thì Côn ca đã bị bao phủ rồi.


Trương Thiên Thiên đứng ở bên cạnh tưởng tượng lấy, mình lúc nào mới được như vậy.
Hỏi han ân cần một chút, Đông Môn Mộng đã làm xong đồ ăn tới, cũng là mấy món ăn Dạ Côn thích nhất.
- Côn Côn, tới dùng cơm, còn có vị huynh đệ ở bên ngoài, nãy giờ canh cửa cũng vất vả rồi.


Tuyệt Thiên:......
Mấy người bọn họ đều xem Tuyệt Thiên ta như nô tài giữ cửa!
- Không cần, ta không đói bụng.
Tuyệt Thiên cũng rất có cốt khí, nói không ăn, liền là không ăn. Giết ta cũng không ăn!
Đông Môn Mộng ngẩn người, nghi ngờ nhìn về phía nhi tử.
- Y có chút...
Dạ Côn chỉ chỉ đầu.


Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng liền hiểu.
- Cha, mẹ, hai người không ăn cơm sao?
- Chúng ta vừa mới ăn xong.
Đông Môn Mộng chuẩn bị cơm cho Dạ Côn, mang đũa lên, còn kém chút đút cho hắn.


Mà Trương Thiên Thiên cùng Lưu Lăng ở bên cạnh cùng Dạ Minh nói gì đó, nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia, liền biết không phải chuyện gì tốt lành gì.
Không bao lâu, Trương Thiên Thiên cùng Lưu Lăng lần nữa ra cửa, Dạ Minh ngồi ở bên cạnh Dạ Côn:
- Thế nào, tay nghề mẫu thân tốt, hay là tay nghề thê tử tốt?


- Đương nhiên là tay nghề mẫu thân tốt, các nàng làm sao nấu ngon bằng mẫu thân được.
Dạ Côn một chiêu vỗ mông ngựa qua, dỗ đến Đông Môn Mộng yêu kiều cười không thôi.
Đông Môn Mộng nhìn Dạ Côn tò mò hỏi:
- Sao hôm nay con lại chạy đến đây?


- Mộng Mộng, nàng còn không biết đi, vừa rồi lúc Côn Côn tới, chính là ngồi Lôi Minh Mã, ta và đại ca đều hướng phía Côn Côn hô Thánh Nhân.
- Còn có việc này?
Đông Môn Mộng kinh hô một tiếng.
Dạ Côn giơ giơ tay lên:
- Chuyện nhỏ... chuyện nhỏ...


- Tiểu tử con hiện tại rất đắc ý nha, nói, trước đó tại An Khang châu không phải rất tốt sao? Chạy đến Thái Kinh làm gì?
Tin tức đoàn người Dạ Côn đến Thái Kinh, đám người Dạ Minh còn chưa thu được, cho nên mới kinh ngạc như thế.
- A? Côn Côn các con đến Thái Kinh?
Đông Môn Mộng cũng hơi kinh ngạc.


Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Dạ, hôm đó Thánh Nhân gặp chuyện, sau đó liền bảo con đến Thái Kinh.
- Có thể không đi.
Dạ Minh trầm giọng nói ra.
- Cha, cho dù hôm đó không đi, Thánh Nhân cũng sẽ lấy cớ để con đến Thái Kinh, còn không bằng thu chút chỗ tốt.


Dạ Côn nói chút chỗ tốt kia ra, khiến cho Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng dở khóc dở cười, ngươi nói chút chỗ tốt kia, đối với Thánh Nhân mà nói chỉ là mưa bụi.
- Vậy lần này con tới Hạ Đô làm gì?
Đông Môn Mộng nghiêm túc hỏi, cảm giác chuyện không đơn giản như vậy.


Dạ Côn cũng biết không gạt được, để đũa xuống nhìn phụ mẫu:
- Thánh Nhân lệnh con làm ngự sử, đến Ngũ Nhạc tiến hành hòa đàm.
- Cái gì?!!!
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng trực tiếp đứng dậy.
Nhìn phụ mẫu kích động như vậy, Dạ Côn tranh thủ thời gian trấn an, đừng kích động...


Đông Môn Mộng nhìn về phía Dạ Minh, Dạ Minh cũng nhìn về phía Đông Môn Mộng, hai người tựa hồ đã đạt thành nhận thức chung.
- Côn Côn, Ngũ Nhạc kia không được đi, chúng ta trở lại Thái Kinh! Xem bọn họ dám làm gì chúng ta!
Đông Môn Mộng vỗ bàn quát.


Tuyệt Thiên ở ngoài cảm thán một tiếng, mẫu thân Dạ Côn thật quyết đoán.
Chỉ là phụ thân Dạ Côn có chút...
Dạ Côn biết, chuyện của mình có thể đã làm rối loạn kế hoạch của phụ mẫu, đây chính là chuyện Dạ Côn không muốn nhìn thấy.
- Cha, mẹ, nếu như con nhận, con tự nhiên có lòng tin.


Dạ Côn kiên định nói ra.
Đông Môn Mộng đau lòng nói ra:
- Côn Côn, Ngũ Nhạc kia không phải chỗ tốt lành già, mẫu thân không cho phép con đi.
- Mẫu thân, nếu con không đi, nhà chúng ta liền mang cái danh kháng chỉ, Thánh Nhân sẽ có cơ hội đối phó chúng ta.
Dạ Minh hừ lạnh một tiếng:


- Thì tính sao, đánh thì đánh! Ai sợ ai!


- Cha, kỳ thật tình huống bên phía Ngũ Nhạc cũng không rõ ràng, nếu quả thật nảy sinh chiến sự, sinh linh đồ thán, cha mẹ cũng không muốn nhìn thấy cảnh này đi, lần này con mang theo thánh chỉ đi, cộng thêm Thần Kiến tại thân, có thể đi vào hoàng cung, lấy được tình báo đáng tin.


- Côn Côn, con nói cái gì cũng vô dụng, mẫu thân không cho phép con đi!
- Cha cũng không cho phép!
Dạ Côn:......
Hoàn toàn không nghĩ tới, thái độ của phụ mẫu lại cường ngạnh như vậy.
Được rồi được rồi, trước đáp ứng vậy.


Đọc truyện chữ Full