- Chặt nấu, nuôi thi.
- Có ngay, lão đại.
- Khoan khoan khoan, ta cảm thấy có thể luyện tên Kiếm Đế này thành thi khôi.
- Ý nghĩ này không tệ.
Dạ Côn cảm thấy tên Tuyệt Thiên này thật thê thảm, sắp bị luyện thành khôi lỗi... không biết tên gia hỏa này có ẩn tàng hay không.
Một tên Kiếm Đế lại nôn ngất như thế, ngươi lừa con nít ba tuổi đấy à?
- Đại ca, độc dược này của ngươi thật tuyệt, thế mà có thể làm ngất cả Kiếm Đế.
- Cũng tạm, loại thuốc này vốn dùng để gây ảo giác, y cũng không phải thật sự ngất, mà là tự lừa gạt mình ngất đi.
- Đại ca ngưu bức, như thế cũng có thể làm được.
Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên nghe xong, thế mà còn có loại độc dược khiến cho mình tự lừa gạt mình?
Tuyệt Thiên tinh tế nghĩ lại, mình thế mà trúng loại độc quỷ dị này, khiến cho mình tự lừa mình, bọn họ làm sao làm được...
Vừa rồi mình thế mà bị lừa rồi.
Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên chỉ cảm thấy có người trói mình lại, sau đó bị ném đến một bên mặc kệ.
Hai người nhắm mắt lại, sau một hồi lâu, giống như đã nói trước vậy, đồng thời mở mắt ra.
- Chóng mặt quá... chóng mặt...
Thấy Tuyệt Thiên nhìn mình, Dạ Côn lộ ra bộ dáng xấu hổ không thất lễ, bao la mờ mịt.
Tuyệt Thiên lắc lắc đầu:
- Chúng ta bị lừa rồi.
Dạ Côn lập tức nhìn xung quanh, nào có cát vàng gì, cảnh vật xung quanh giống như trong địa ngục vậy.
Trên những tảng đá đen bóng kia đều có đặt quan tài, không biết dùng để làm gì...
Hơn nữa số lượng quan tài không ít, có mấy người mặc áo bào đen đi tới đi lui...
- Không! Đừng... đừng có giết ta...
Đột nhiên, Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên nghe thấy nam nhân tiếng la khóc, một tiếng lợi khí bỗng nhiên vang lên, có thể nghe thấy loại âm thanh kia rất rõ ràng, âm thanh của nam nhân cũng dần dần thu nhỏ, mà Dạ Côn có thể nhìn thấy máu tươi chảy ra.
Một tên nam nhân mắc hắc bào từ trong lều vải đi ra, cầm lấy tàn chi ném vào trong nồi lớn nấu.
Da đầu Dạ Côn có chút tê...
- Đêm qua chúng ta đã bị người để mắt tới.
Tuyệt Thiên âm u nói ra, mình thế mà không cảm nhận được.
- Cái gì?
Dạ Côn đều khiếp sợ, làm sao có thể... nào có người mạnh như vậy, có thể né qua cảm giác của mình, chẳng lẽ là nam nhân kia?
Tuyệt Thiên cũng choáng váng, nếu như mình trúng độc, như vậy những gì mình thấy đều là giả.
Cho nên ngựa dưới hông là bình thường, chỉ là mình tựa gạt mình mà thôi...
Đột nhiên, Dạ Côn nhìn thấy có người mở nồi lớn ra, cầm lấy một khối thịt khiến Dạ Côn đều muốn ói, sau đó đi đến bên cạnh quan tài mở nắp ra... trực tiếp ném vào.
Chỉ thấy quan tài nhẹ nhàng lắc lư, sau đó liền bất động, không ít người đi đến nồi lớn lấy thịt ném vào trong quan tài.
Đây chính là thi lỗi, dùng người sống nuôi nấng, đúng là hung tàn đến cực điểm.
Tuyệt Thiên cũng đã gặp chuyện như vậy, nhưng dưới tình huống bình thường đều là dùng người sống, nhưng hôm nay thấy... thế mà không giống, nấu...
Đám thi lỗi này kén ăn sao?
Mà những người áo đen kia hẳn là Khôi Lỗi Sư.
Chuyện tà ác như vậy mình lại đụng phải.
Dạ Côn âm u nói ra:
- Xem ra chúng ta bị bán đứng.
Tuyệt Thiên không phải người ngu, dĩ nhiên biết Dạ Côn có ý gì.
Những người này rõ ràng đã mai phục từ trước, khẳng định có người vụng trộm báo tin.
Người báo tin hẳn là người ở Thái Kinh, hơn nữa còn là cao thủ.
Dù sao có thể trong thời gian ngắn như vậy vụng trộm báo tin, cần thực lực đến chống đỡ.
- Thần Kiến.
Tuyệt Thiên đề nghị.
Dạ Côn nghi hoặc nhìn về phía Tuyệt Thiên:
- Ngươi là Kiếm Đế, trình độ của ngươi chỉ có thể thôi sao?
Theo lời của bọn họ khi nãy, bọn họ có rất nhiều biện pháp đối phó Kiếm Đế, nếu như chút nữa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, phải bùng nổ thực lực mới có thể giải quyết, vậy biết làm sao bây giờ... như vậy kế hoạch đối phó Dạ Côn không phải sẽ đổ sông đổ biển ư?
Nhọc nhằn khổ sở bị hố vô số lần, hiện tại tuyệt đối không thể nhận thua, cho dù đau khổ hơn nữa cũng phải đứng vững!
- Ta trúng độc.
Tuyệt Thiên trầm giọng nói ra.
- Ta không tin, có bản lĩnh ngươi ho ra máu.
Dạ Côn chính là không tin Tuyệt Thiên, cảm giác sau khi con hàng này giết Ngũ Nhạc quân chủ, liền đoạn tuyệt quan hệ với mình, hay là hiện tại dứt khoát thủ tiêu y trước nhỉ?
Tuyệt Thiên:......
Đứng vững! Tuyệt Thiên! Ngươi có thể làm được! Vì nhiệm vụ lão tôn thượng giao phó! Khuất nhục lớn hơn nữa cũng phải đứng vững!!!
- Khụ khụ khụ!!!
- Đậu xanh, thật thổ huyết.
Dạ Côn kinh hô một tiếng, không ngờ tên này tàn nhẫn như thế.
Nhưng vào lúc này, một người áo đen đi tới, trầm giọng hỏi:
- Đang làm gì?!
- Bằng hữu của ta ho ra máu, cần cứu chữa.
Dạ Côn vội vàng nói.
Người áo đen hừ lạnh một tiếng:
- Dù gì chút nữa cũng chặt nuôi thi.
Dạ Côn sách một tiếng, biểu thị loại ý nghĩ này của ngươi là sai lầm.
- Vị lão ca này, tại sao ngươi có thể như vậy chứ, y trúng độc... nếu như ngươi chặt đi đút thi thể, thi thể kia cũng bị nhiễm độc thì biết làm sao, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thi thể độc phát thân vong sao
Sau khi Dạ Côn nói xong, liền cảm giác có rất nhiều người quay sang nhìn mình.
Ngay cả Tuyệt Thiên cũng trợn mắt hốc mồm nhìn Dạ Côn, thi thể làm sao độc phát thân vong, ngươi muốn nó tử vong hai lần sao?
Dạ Côn ho nhẹ một tiếng, cảm thấy có hơi xấu hổ, nhưng không cần gấp gáp.
- Các ngươi nghĩ lại đi, ta nói không phải không có đạo lý, tất cả mọi người nhọc nhằn khổ sở luyện thi lỗi, không ai muốn thi lỗi của mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Các ngươi không chịu trách nhiệm như thế, ta nghi ngờ có phải các ngươi muốn âm thầm ra tay hãm hại thi lỗi của đối phương không.
Tuyệt Thiên thầm nghĩ mưu kế của Dạ Côn rất hay, xem ra là muốn để bọn họ ngờ vực lẫn nhau.
Dạ Côn nhìn thấy tất cả mọi người bị mình trấn trụ, tiếp tục trầm giọng quát:
- Các ngươi xem! Hắc bào nhân này muốn bỏ bằng hữu của ta vào nồi nấu, nếu như độc tính phát tán ra, sau đó lại đem đi nuôi thi, đến lúc đó vấn đề liền lớn. Thi lỗi các ngươi vất vả bồi dưỡng đều phải chết!!!
- Bắt y lại cho ta!
Chỉ thấy một người áo đen dẫn đầu quát lạnh.
Dạ Côn thầm nghĩ không ổn, chẳng lẽ thật phải triệu hoán Thần Kiến?
Nhưng Dạ Côn không nghĩ tới chính là... bị bắt chính là người khi nãy muốn chặt Tuyệt Thiên...
Chỉ thấy người kia bị ném vào bên trong nồi sắt lớn.
- A a a a!!!
Người kia điên cuồng giãy dụa, nồi sắt lớn lung la lung lay, nhưng qua một thoáng, bên trong liền an tĩnh lại...
Dạ Côn rùng mình một cái.
- Ngươi nói chết một người.
Tuyệt Thiên nhẹ nói ra.
- Ta...
Dạ Côn đều có chút mộng bức, mình rốt cuộc đang làm gì?
Kỳ thật dung hợp lực lượng Thiên Tôn, Dạ Côn cũng bị ảnh hưởng, tình huống vừa rồi chính là bị ảnh hưởng, nhưng hắn không có phát giác ra, tựa như bản sắc diễn xuất của mình.
Chỉ thấy người áo đen dẫn đầu đi tới, nhìn Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên trầm giọng nói ra:
- Dạ Côn, Tuyệt Thiên.
Câu nói đầu tiên của người áo đen liền khiến Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên sững sờ.
Dạ Côn thầm nghĩ mình bị phát hiện.
Thế nhưng Tuyệt Thiên lại rất kinh ngạc.
Toàn bộ Thái Kinh, ngay cả Thánh Nhân cũng không biết mình tên gì, chỉ có Dạ Côn mới biết tên mình...