Còn có mấy người ở Hạ Đô biết...
Chẳng lẽ nội ứng xuất hiện ở Hạ Đô?
Là phụ mẫu của Dạ Côn, hoặc là đại bá của hắn?
Hay là nói... là chính bản thân Dạ Côn...tên tiểu tử này là gian tế?
- Ngươi là ai? Tại sao lại biết chúng ta?
Dạ Côn thấp giọng hỏi, biểu tình kia quá tuyệt, tựa như đang nói, ngươi khiến cho ta rất kinh ngạc.
Có đôi khi để cho địch nhân trang bức cũng là một loại thủ đoạn, để cho địch nhân bay lên trước, sau đó sẽ có cơ hội.
Quả nhiên khóe miệng nam nhân dào dạt đường cong đắc ý, từ tốn nói:
- Ta đương nhiên biết hai người các ngươi là ai, còn biết tại sao các ngươi tới đây.
- Tại sao?
Dạ Côn trầm giọng hỏi, xem ra Thái Kinh quả thật có nội ứng, sẽ là ai chứ?
Nam nhân cười khẽ một tiếng:
- Ta sẽ không nói cho các ngươi biết.
Dạ Côn đột nhiên cười nói:
- Nếu ngươi biết ta, hẳn cũng biết ta có Thần Kiến chứ.
- Dĩ nhiên biết.
- Vậy ngươi nhất định cũng biết y là Kiếm Đế.
- Kiếm Đế? Nếu là lúc trước, Kiếm Đế quả thật có thể khiến cho chúng ta e ngại, thế nhưng hiện tại... chúng ta cũng không sợ Kiếm Đế.
Hắc bào nhân tựa hồ có lòng tin đánh ngã Kiếm Đế.
- Vậy các ngươi sợ Thần Kiến không?
Dạ Côn làm sao cảm giác, nam nhân này đang muốn bàn điều kiện với mình.
Thấy nam nhân do dự một hồi, Dạ Côn liền dám khẳng định. Này Người này nhất định muốn tranh thủ lợi ích lớn hơn nữa.
- Cởi trói, chúng ta ngồi xuống tâm sự.
Dạ Côn từ tốn nói, nếu đều có mục đích, vậy cũng không cần giả bộ nữa.
Nam nhân cười khẽ một tiếng:
- Đều là dây thừng, có thể trói được các ngươi sao? Chẳng qua ta muốn thăm dò một chút mà thôi.
Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên liếc nhau một cái, hình như thật có chuyện như vậy, hơi dùng lực một chút, hai người liền giẫy đứt dây thừng ra.
Dạ Côn sờ lên cổ tay, tò mò hỏi:
- Ngươi tên gì?
- Ngươi cứ gọi ta áo bào đen đi.
Nam nhân từ tốn nói.
- Áo bào đen... ngươi che mặt làm gì?
Dạ Côn hỏi.
- Trên mặt không sạch sẽ mà thôi.
Áo bào đen lạnh nhạt nói ra, xem ra là không muốn để cho Dạ Côn thấy tướng mạo thật của mình.
Dạ Côn cảm thấy, hoặc là mình biết tên này, hoặc là y muốn tỏ ra thần bí.
- Hai vị, vào lều vải tâm sự đi.
Áo bào đen nói xong cũng đi đến chiếc lều của mình, lều của y lớn nhất ở đây, chính là loại vừa nhìn liền biết dành cho lão đại dùng.
Trong lều rất đơn giản, cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một cái giường, bên cạnh giường còn có một cỗ quan tài.
Nói thật, Dạ Côn cũng rất bội phục vị áo bào đen này, đặt một cái quan tài ở bên cạnh giường ngủ, khẩu vị rất nặng a.
- Nếu ngươi đã biết hai chúng ta, vậy thì nói thẳng mục đích đi.
Dạ Côn chủ động nói ra, cảm giác lần này lại bị lừa rồi.
Áo bào đen rót trà cho hai người, thế nhưng Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên đều không uống, ai biết bên trong có thứ gì, chẳng may lại bị trúng độc thì biết làm sao bây giờ.
Áo bào đen nhìn hai người cười cười, một mình uống trà.
- Kỳ thật ta muốn rất đơn giản.
Áo bào đen trầm giọng nói ra, chăm chú nhìn Dạ Côn.
- Cái gì?
- Ta chỉ muốn thoát khỏi vận mệnh bị khống chế.
Áo bào đen lộ ra biểu tình rất nghiêm túc, Dạ Côn nhìn ánh mắt người nọ, hình như không phải đang nói dối.
Dạ Côn đương nhiên muốn biết lý do, tò mò hỏi:
- Ngươi rốt cuộc đang bị ai khống chế vận mệnh, ngươi mạnh như vậy, cộng với đám tiểu đệ này, còn sợ bị người khống chế ư?
- Dạ Côn, ngươi không hiểu rõ tình huống, thi lỗi của chúng ta đều bị hiểu lầm.
- Hiểu lầm? Các ngươi giết người cho thi ăn, đây cũng là hiểu lầm sao?
Dạ Côn cảm thấy, các ngươi đây là đang gạt người.
Áo bào đen lạnh nhạt nói ra:
- Người chúng ta bắt đều là những kẽ tội ác tày trời, bọn chúng không phải hạng người hiền lành gì
- Tội ác tày trời? Thế nhưng ta nghe người khác nói, Khôi Lỗi Sư các ngươi rất khủng bố, tại sao bây giờ ngươi lại nói như thế?
Dạ Côn hỏi.
Áo bào đen trầm giọng nói ra:
- Muốn biết thật giả phải tận mắt thấy mới được, người bên ngoài nói chúng ta rất khoa trương, không sai, chúng ta dùng người nuôi thi thể, thế nhưng ta cảm thấy, những người kia còn không bằng cả thi thể.
Dạ Côn cũng tán đồng câu nói này:
- Có vài người quả thật không bằng cả thi thể.
- Cho nên ngươi muốn thoát khỏi quân chủ khống chế.
Áo bào đen cũng không có phản đối:
- Đúng vậy, quân chủ lệnh cho chúng ta đến nơi này đóng quân, nói rằng sẽ gặp Dạ Côn ngươi.
Dạ Côn không hiểu nổi, gian tế bên phía Thái Kinh đến cùng là ai, năng lực mạnh, tinh tức linh thông như thế.
- Quân chủ của các ngươi chuẩn bị khai chiến sao?
- Từ hiện tại đến xem, quả thật sẽ khai chiến, bằng không thì làm sao lại phái chúng ta đến tiền tuyến.
- Ngươi muốn thoát khỏi quân chủ, nhưng quân chủ các ngươi làm sao biết tên của ta?
- Chuyện này không có gì lạ, toàn bộ Thịnh Kinh đều biết sự tích Dạ Côn ngươi.
Áo bào đen không có chút nào khoa trương, tuổi còn trẻ đã đạt đến Kiếm Hoàng, còn có Thần Kiến, có ai không biết, có lẽ thế lực bên ngoài Ngũ Nhạc cũng biết Dạ Côn.
Dạ Côn sững sờ, không nghĩ tới uy danh của mình đều đã truyền đến Thịnh Kinh, chuyện này vốn là an bài cho đệ đệ, làm sao lại chạy đến chỗ mình rồi, cây to đón gió a...
- Cho nên đây đều là do quân chủ các ngươi nói?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Đúng thế.
Kỳ thật Tuyệt Thiên rất muốn nói, ngươi làm sao biết ta, Tuyệt Thiên ta mới đến không bao lâu, chỉ mới đi cùng với Dạ Côn có mấy ngày, người khác khẳng định không biết.
Đến cùng là ai bại lộ hành tung của mình? Tâm tình Tuyệt Thiên có chút trĩu nặng, xem ra rất có thể mình bị nhằm vào.
Mà Dạ Côn còn tưởng rằng đây là chuyện bình thường, cho nên cũng không có hỏi áo bào đen, các ngươi làm sao biết Tuyệt Thiên.
- Nghe nói quân chủ các ngươi đối với các ngươi rất tốt.
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Đối xử với bộ lạc quả thật không tệ, thế nhưng đối với chúng ta lại không có tốt như vậy, ngoại trừ xuất chiến mới gọi chúng ta, chuyện khác đều sẽ không, chủ yếu là bởi vì thân phận của chúng ta có chút đặc thù, không thích hợp xuất hiện ở trong một vài hoàn cảnh, cho nên chúng ta cũng xem như tay chân của Ngũ Nhạc, giúp đỡ diệt trừ tai hoạ ngầm.
Dạ Côn thấp giọng hỏi:
- Cho nên ngươi mới muốn rời khỏi Ngũ Nhạc?
- Đúng vậy.
- Ngươi muốn đến Thái Kinh?
- Ta cũng không muốn đến Thái Kinh.
Áo bào đen từ tốn nói.
- Vậy ngươi muốn đi nơi nào?
- Ngoại trừ hai nơi này, những nơi khác đều được.
Áo bào đen nhẹ nói ra, ánh mắt mang theo rã rời, tựa hồ đã không muốn chiến đấu nữa.
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Nếu như ta đáp ứng ngươi, ngươi muốn an bài như thế nào? Bản thân ngươi không thể rời đi sao? Nhất định phải là ta?
- Quy củ ở nơi này ngươi không hiểu, nếu như ta trực tiếp đi như vậy, sau này nửa bước khó đi, mà Dạ Côn ngươi là cơ hội duy nhất của ta.
- Cho nên ngươi rốt cuộc muốn an bài như thế nào?
Dạ Côn trầm giọng hỏi, ngươi nói úp úp mở mở như thế chính là đang nhử ta.
- Ta định thả các ngươi.
Dạ Côn dừng một chút:
- Thả chúng ta? Các ngươi bắt chúng ta, chỉ là muốn hỏi tình huống này?
- Đúng vậy, ngươi là mục tiêu, cũng là hy vọng của ta.
- Vậy y thì sao?
Dạ Côn hướng phía Tuyệt Thiên hỏi..
- Kỳ thật lúc đầu chỉ có một mình ngươi, thế nhưng hôm qua tạm thời tăng thêm một người.
Tuyệt Thiên trầm giọng hỏi:
- Là ai nói cho ngươi biết chuyện của ta?
Còn có mấy người ở Hạ Đô biết...
Chẳng lẽ nội ứng xuất hiện ở Hạ Đô?
Là phụ mẫu của Dạ Côn, hoặc là đại bá của hắn?
Hay là nói... là chính bản thân Dạ Côn...tên tiểu tử này là gian tế?
- Ngươi là ai? Tại sao lại biết chúng ta?
Dạ Côn thấp giọng hỏi, biểu tình kia quá tuyệt, tựa như đang nói, ngươi khiến cho ta rất kinh ngạc.
Có đôi khi để cho địch nhân trang bức cũng là một loại thủ đoạn, để cho địch nhân bay lên trước, sau đó sẽ có cơ hội.
Quả nhiên khóe miệng nam nhân dào dạt đường cong đắc ý, từ tốn nói:
- Ta đương nhiên biết hai người các ngươi là ai, còn biết tại sao các ngươi tới đây.
- Tại sao?
Dạ Côn trầm giọng hỏi, xem ra Thái Kinh quả thật có nội ứng, sẽ là ai chứ?
Nam nhân cười khẽ một tiếng:
- Ta sẽ không nói cho các ngươi biết.
Dạ Côn đột nhiên cười nói:
- Nếu ngươi biết ta, hẳn cũng biết ta có Thần Kiến chứ.
- Dĩ nhiên biết.
- Vậy ngươi nhất định cũng biết y là Kiếm Đế.
- Kiếm Đế? Nếu là lúc trước, Kiếm Đế quả thật có thể khiến cho chúng ta e ngại, thế nhưng hiện tại... chúng ta cũng không sợ Kiếm Đế.
Hắc bào nhân tựa hồ có lòng tin đánh ngã Kiếm Đế.
- Vậy các ngươi sợ Thần Kiến không?
Dạ Côn làm sao cảm giác, nam nhân này đang muốn bàn điều kiện với mình.
Thấy nam nhân do dự một hồi, Dạ Côn liền dám khẳng định. Này Người này nhất định muốn tranh thủ lợi ích lớn hơn nữa.
- Cởi trói, chúng ta ngồi xuống tâm sự.
Dạ Côn từ tốn nói, nếu đều có mục đích, vậy cũng không cần giả bộ nữa.
Nam nhân cười khẽ một tiếng:
- Đều là dây thừng, có thể trói được các ngươi sao? Chẳng qua ta muốn thăm dò một chút mà thôi.
Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên liếc nhau một cái, hình như thật có chuyện như vậy, hơi dùng lực một chút, hai người liền giẫy đứt dây thừng ra.
Dạ Côn sờ lên cổ tay, tò mò hỏi:
- Ngươi tên gì?
- Ngươi cứ gọi ta áo bào đen đi.
Nam nhân từ tốn nói.
- Áo bào đen... ngươi che mặt làm gì?
Dạ Côn hỏi.
- Trên mặt không sạch sẽ mà thôi.
Áo bào đen lạnh nhạt nói ra, xem ra là không muốn để cho Dạ Côn thấy tướng mạo thật của mình.
Dạ Côn cảm thấy, hoặc là mình biết tên này, hoặc là y muốn tỏ ra thần bí.
- Hai vị, vào lều vải tâm sự đi.
Áo bào đen nói xong cũng đi đến chiếc lều của mình, lều của y lớn nhất ở đây, chính là loại vừa nhìn liền biết dành cho lão đại dùng.
Trong lều rất đơn giản, cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một cái giường, bên cạnh giường còn có một cỗ quan tài.
Nói thật, Dạ Côn cũng rất bội phục vị áo bào đen này, đặt một cái quan tài ở bên cạnh giường ngủ, khẩu vị rất nặng a.
- Nếu ngươi đã biết hai chúng ta, vậy thì nói thẳng mục đích đi.
Dạ Côn chủ động nói ra, cảm giác lần này lại bị lừa rồi.
Áo bào đen rót trà cho hai người, thế nhưng Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên đều không uống, ai biết bên trong có thứ gì, chẳng may lại bị trúng độc thì biết làm sao bây giờ.
Áo bào đen nhìn hai người cười cười, một mình uống trà.
- Kỳ thật ta muốn rất đơn giản.
Áo bào đen trầm giọng nói ra, chăm chú nhìn Dạ Côn.
- Cái gì?
- Ta chỉ muốn thoát khỏi vận mệnh bị khống chế.
Áo bào đen lộ ra biểu tình rất nghiêm túc, Dạ Côn nhìn ánh mắt người nọ, hình như không phải đang nói dối.
Dạ Côn đương nhiên muốn biết lý do, tò mò hỏi:
- Ngươi rốt cuộc đang bị ai khống chế vận mệnh, ngươi mạnh như vậy, cộng với đám tiểu đệ này, còn sợ bị người khống chế ư?
- Dạ Côn, ngươi không hiểu rõ tình huống, thi lỗi của chúng ta đều bị hiểu lầm.
- Hiểu lầm? Các ngươi giết người cho thi ăn, đây cũng là hiểu lầm sao?
Dạ Côn cảm thấy, các ngươi đây là đang gạt người.
Áo bào đen lạnh nhạt nói ra:
- Người chúng ta bắt đều là những kẽ tội ác tày trời, bọn chúng không phải hạng người hiền lành gì
- Tội ác tày trời? Thế nhưng ta nghe người khác nói, Khôi Lỗi Sư các ngươi rất khủng bố, tại sao bây giờ ngươi lại nói như thế?
Dạ Côn hỏi.
Áo bào đen trầm giọng nói ra:
- Muốn biết thật giả phải tận mắt thấy mới được, người bên ngoài nói chúng ta rất khoa trương, không sai, chúng ta dùng người nuôi thi thể, thế nhưng ta cảm thấy, những người kia còn không bằng cả thi thể.
Dạ Côn cũng tán đồng câu nói này:
- Có vài người quả thật không bằng cả thi thể.
- Cho nên ngươi muốn thoát khỏi quân chủ khống chế.
Áo bào đen cũng không có phản đối:
- Đúng vậy, quân chủ lệnh cho chúng ta đến nơi này đóng quân, nói rằng sẽ gặp Dạ Côn ngươi.
Dạ Côn không hiểu nổi, gian tế bên phía Thái Kinh đến cùng là ai, năng lực mạnh, tinh tức linh thông như thế.
- Quân chủ của các ngươi chuẩn bị khai chiến sao?
- Từ hiện tại đến xem, quả thật sẽ khai chiến, bằng không thì làm sao lại phái chúng ta đến tiền tuyến.
- Ngươi muốn thoát khỏi quân chủ, nhưng quân chủ các ngươi làm sao biết tên của ta?
- Chuyện này không có gì lạ, toàn bộ Thịnh Kinh đều biết sự tích Dạ Côn ngươi.
Áo bào đen không có chút nào khoa trương, tuổi còn trẻ đã đạt đến Kiếm Hoàng, còn có Thần Kiến, có ai không biết, có lẽ thế lực bên ngoài Ngũ Nhạc cũng biết Dạ Côn.
Dạ Côn sững sờ, không nghĩ tới uy danh của mình đều đã truyền đến Thịnh Kinh, chuyện này vốn là an bài cho đệ đệ, làm sao lại chạy đến chỗ mình rồi, cây to đón gió a...
- Cho nên đây đều là do quân chủ các ngươi nói?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Đúng thế.
Kỳ thật Tuyệt Thiên rất muốn nói, ngươi làm sao biết ta, Tuyệt Thiên ta mới đến không bao lâu, chỉ mới đi cùng với Dạ Côn có mấy ngày, người khác khẳng định không biết.
Đến cùng là ai bại lộ hành tung của mình? Tâm tình Tuyệt Thiên có chút trĩu nặng, xem ra rất có thể mình bị nhằm vào.
Mà Dạ Côn còn tưởng rằng đây là chuyện bình thường, cho nên cũng không có hỏi áo bào đen, các ngươi làm sao biết Tuyệt Thiên.
- Nghe nói quân chủ các ngươi đối với các ngươi rất tốt.
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Đối xử với bộ lạc quả thật không tệ, thế nhưng đối với chúng ta lại không có tốt như vậy, ngoại trừ xuất chiến mới gọi chúng ta, chuyện khác đều sẽ không, chủ yếu là bởi vì thân phận của chúng ta có chút đặc thù, không thích hợp xuất hiện ở trong một vài hoàn cảnh, cho nên chúng ta cũng xem như tay chân của Ngũ Nhạc, giúp đỡ diệt trừ tai hoạ ngầm.
Dạ Côn thấp giọng hỏi:
- Cho nên ngươi mới muốn rời khỏi Ngũ Nhạc?
- Đúng vậy.
- Ngươi muốn đến Thái Kinh?
- Ta cũng không muốn đến Thái Kinh.
Áo bào đen từ tốn nói.
- Vậy ngươi muốn đi nơi nào?
- Ngoại trừ hai nơi này, những nơi khác đều được.
Áo bào đen nhẹ nói ra, ánh mắt mang theo rã rời, tựa hồ đã không muốn chiến đấu nữa.
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Nếu như ta đáp ứng ngươi, ngươi muốn an bài như thế nào? Bản thân ngươi không thể rời đi sao? Nhất định phải là ta?
- Quy củ ở nơi này ngươi không hiểu, nếu như ta trực tiếp đi như vậy, sau này nửa bước khó đi, mà Dạ Côn ngươi là cơ hội duy nhất của ta.
- Cho nên ngươi rốt cuộc muốn an bài như thế nào?
Dạ Côn trầm giọng hỏi, ngươi nói úp úp mở mở như thế chính là đang nhử ta.
- Ta định thả các ngươi.
Dạ Côn dừng một chút:
- Thả chúng ta? Các ngươi bắt chúng ta, chỉ là muốn hỏi tình huống này?
- Đúng vậy, ngươi là mục tiêu, cũng là hy vọng của ta.
- Vậy y thì sao?
Dạ Côn hướng phía Tuyệt Thiên hỏi..
- Kỳ thật lúc đầu chỉ có một mình ngươi, thế nhưng hôm qua tạm thời tăng thêm một người.
Tuyệt Thiên trầm giọng hỏi:
- Là ai nói cho ngươi biết chuyện của ta?