Trưởng Tôn Ngự tiếp tục hạ chỉ:
- An Khang châu Ba Đài, tước toàn bộ chức vị, bản hoàng muốn bắt sống!
Thương Minh chắp tay quát:
- Tuân lệnh, thần lập tức đi an bài.
Thương Minh nguyên bản liền hiếu kỳ Thánh Nhân vì sao lại kêu mình tới, nguyên lại là bởi vì việc này.
Nhưng mà Trưởng Tôn Ngự trầm giọng nói ra:
- Chưởng viện, sẽ có người đi thông tri Thiên La Viện, ngươi còn phải lưu lại, bản hoàng vẫn còn chuyện chưa xử lý xong.
Trưởng Tôn Ngự vừa mới dứt lời, chúng thần lại nuốt một ngụm nước bọt, chuyện xảy ra hôm nay có chút ăn không tiêu.
Còn có chuyện muốn nói?
Vấn đề này chỉ sợ có liên quan đến Đạo Đức Tử, còn có chưởng viện, còn có Dạ Tư Không đang bệnh đi.
Dạ Côn tựa hồ cũng biết là chuyện gì, xem ra Thánh Nhân muốn tóm lấy kẻ mật báo.
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng nói ra:
- Trong chúng ta, mật thám không chỉ có một người, Tả Tướng làm nội ứng, còn có đồng bọn của y, bản hoàng cũng hy vọng là cùng một người.
Tất cả mọi người không nói chuyện, nhịp tim có chút tăng tốc, hôm nay Thánh Nhân muốn đại khai sát giới.
- Dạ Côn, ngươi đến nói một chút đi.
Trưởng Tôn Ngự bình tĩnh nói ra.
Dạ Côn biết y có ý gì, chắp tay hướng phía chúng thần nói ra:
- Trên đường ta đến Ngũ Nhạc, ta cùng Tuyệt Thiên bị thi khôi đội của Ngũ Nhạc chặn đường, từ trong miệng bọn họ biết được, những người này đã sớm biết chúng ta sẽ đến Ngũ Nhạc, cho nên phục kích sẵn ở trên đường.
- Ngày đó bởi vì có Lôi Minh Mã của Thánh Nhân, cho nên rất nhanh đã đến Hạ Đô, ban đêm liền xuất phát đi Ngũ Nhạc, ngày thứ hai không lâu sau liền bị chặn lại, đối phương rõ ràng đã an bài tốt. Cho nên tin tức ta muốn đi Ngũ Nhạc hẳn đã sớm truyền đến Ngũ Nhạc.
Trưởng Tôn Ngự tiếp lấy Dạ Côn, nói:
- Nhưng mà chuyện này ban đầu là Đạo Đức Tử đề nghị Dạ Côn đi, lúc ấy ở đây còn có chưởng viện, cùng Tư Không.
Da đầu quần thần đều tê dại, ngàn vạn lần không nghĩ tới, sự tình sẽ diễn biến đến loại trình độ này.
Đạo Đức Tử chính là Thái Kinh pháp đạo đệ nhất nhân.
Thương Minh là chưởng viện Thiên La Viện!
Dạ Tư Không nắm giữ một nửa hùng sư Thái Kinh!
Trong ba người bọn họ có một người là mật thám, đối với Thái Kinh mà nói, đây là một đả kích trầm trọng.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền cùng Trưởng Tôn Thản quỳ trên mặt đất đều khiếp sợ, thế mà còn có chuyện như vậy.
Vốn cho là chuyện Đồng Văn Sơn giải quyết xong, liền sẽ tan triều, không ngờ tới phía sau còn có đại gia hỏa! Chỉ sợ vấn đề còn nghiêm trọng hơn cả Đồng Văn Sơn.
Dù sao Đồng Văn Sơn chẳng qua là Tả Tướng Thái Kinh, xem như một người bình thường, thế nhưng ba người bọn họ lại khác.
Thủ vệ xung quanh đều nghiêm túc, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, chỉ kém một mồi lửa liền có thể nổ tung.
- Cho nên, ba người các ngươi có gì muốn nói không?
Trưởng Tôn Ngự chăm chú nhìn ba người nhàn nhạt hỏi.
Hiện tại Dạ Côn không đoán ra được, nếu như nói hoài nghi ai nhất, vậy thì chính là Thương Minh.
Thế nhưng càng là người đáng nghi, càng không có vấn đề, làm ra loại chuyện này, tâm tư không đủ kín đáo sao được.
Vừa rồi Đồng Văn Sơn cũng là rối loạn tấc lòng, bằng không thì sẽ không khai ra nhanh như thế, chủ yếu vẫn là Thánh Nhân sáo lộ sâu, không ai nghĩ tới, Thánh Nhân có thể thưởng chết cho người mình yêu, còn làm bộ diễn một phen, quả thật khiến người ta líu lưỡi.
Biểu lộ ba người căn bản không có bất kỳ biến hóa nào, rất trầm ổn.
Thương Minh nói chuyện trước nhất, chắp tay nói:
- Thánh Nhân, ta không phải.
Mọi người cảm giác, loại giải thích này thật đơn giản thô bạo, không có một chút hàm lượng kỹ thuật nào.
Dạ Tư Không cũng đứng dậy chắp tay nói ra:
- Nếu như lão thần nhớ không lầm, hôm đó là lão thần phản đối Dạ Côn đến Ngũ Nhạc, thậm chí còn cùng Đạo Đức Tử náo lên.
Mọi người cảm thấy, làm gia gia Dạ Côn, Dạ Tư Không hẳn không phải là mật báo, ai lại đẩy cháu của mình vào trong hố lửa cơ chứ.
Thế nhưng nói đến Đạo Đức Tử, vậy vấn đề liền có chút lớn.
Hiện tại rốt cuộc biết, vì sao Thánh Nhân lại gọi Đạo Đức Tử qua.
Nếu như Đạo Đức Tử phản Thái Kinh, chỉ sợ đó là tin tức xấu nhất.
Dạ Côn cảm thấy Đạo Đức Tử hẳn không phải, Vi lão cùng Đạo Đức Tử quan hệ không tệ, Vi lão tin được, như vậy Đạo Đức Tử hẳn cũng có thể tin được.
Lúc này tất cả mọi người nhìn về phía Đạo Đức Tử, muốn nghe xem Đạo Đức Tử biện giải cho mình như thế nào.
Chỉ thấy Đạo Đức Tử lấy bầu rượu xuống, mở nắp ra, nhấp một ngụm nho nhỏ:
- Rượu này là không tệ, nếu như Thánh Nhân không có chuyện gì, như vậy ta phải đi.
Nghe Đạo Đức Tử nói thế, mọi người rất là kinh ngạc, Đạo Đức Tử quả thật hung hăng càn quấy đến không biên giới, lại còn dám nói lời như thế.
Quá không đặt Thánh Nhân ở trong mắt.
Chẳng qua là mọi người giận mà không dám nói gì, dù sao cũng là Thái Kinh pháp đạo đệ nhất nhân, người ta chỉ một cái ngươi liền ngủm.
- Ta cho ngươi rời đi sao?
Trưởng Tôn Ngự chăm chú nhìn Đạo Đức Tử trầm giọng hỏi.
Đạo Đức Tử lần nữa uống một ngụm, treo bình rượu lên, lên tiếng cười nói:
- Thánh Nhân, ngươi để ta tới xem trò vui, trò vui cũng đã xem xong, còn ở lại làm gì?
- Bởi vì còn có một màn kịch khác, thiếu đi Đạo Đức Tử ngươi, liền thiếu người.
Ngữ khí Trưởng Tôn Ngự dần dần trở nên bình thản, thậm chí thân thể đều dựa lên hoàng tọa.
Dạ Côn nhìn hai vị hoàng tử đang quỳ, đúng là nghiệp chướng, hình như Thánh Nhân quên mất hai đứa con trai của mình luôn rồi.
Hai tay Đạo Đức Tử vịn quải trượng, khẽ cười nói:
- Ta biết Thánh Nhân ngươi có ý gì, hôm đó ta đề nghị Dạ Côn đi Ngũ Nhạc, Tư Không không đồng ý, nhưng kết quả như thế nào? Dạ Côn trở về, còn mang về đầu ba người hoàng thất Ngũ Nhạc, nói như thế, Đạo Đức Tử ta còn là công thần.
Nghe Đạo Đức Tử nói vậy, ánh mắt Trưởng Tôn Ngự lần nữa trở nên thâm thuý, hỏi:
- Đạo Đức Tử, vì sao lại muốn để Dạ Côn đi Ngũ Nhạc? Bản hoàng thật sự rất tò mò.
- Thánh Nhân, ta càng tò mò hơn chính là, vì sao ngươi lại chuẩn Dạ Côn đi Ngũ Nhạc, dù sao ta chẳng qua là đề nghị, có để Dạ Côn đi hay không vẫn là ở chỗ Thánh Nhân ngươi.
Theo hai người giằng co, mọi người cảm thấy... đây mới là cuộc đọ sức cùng cấp bậc.
Đối mặt với Thánh Nhân, Đạo Đức Tử không có bại trận, mà đối mặt Đạo Đức Tử, Thánh Nhân cũng đồng dạng như thế.
Dạ Côn đứng ở bên cạnh không nói lời nào, cảm giác Thánh Nhân hẳn sẽ có biện pháp.
Chỉ là lời của Đạo Đức Tử cũng đang nhắc nhở Dạ Côn, thái độ Thánh Nhân đối với mình vẫn còn là một câu đố.
Đối mặt với Đạo Đức Tử chất vấn, Thánh Nhân lạnh nhạt nói ra:
- Bản thân Dạ Côn có thực lực Kiếm Hoàng, trên người có Thần Kiếm, là nhân tuyển tốt nhất, bản hoàng còn phái người bảo hộ, càng có thể bảo đảm an toàn.
Đối với Thánh Nhân đáp lời, mọi người cảm thấy không có gì sai.
- Thánh Nhân, nếu như ngươi cảm thấy ta là mật thám, liền lấy ra chứng cứ, ta không có thời gian cùng ngươi nói nhảm, rất nhàm chán có biết không?
Trưởng Tôn Ngự không nói chuyện.
Nhưng mà Đạo Đức Tử mang theo nụ cười đi tới trước mặt Dạ Côn, vỗ vỗ bả vai Dạ Côn cười nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi còn phải học rất nhiều.
Dạ Côn nhìn ánh mắt quỷ dị của Đạo Đức Tử, còn có lời nói của y, ánh mắt lập tức lạnh lùng, ma sát chiếc nhẫn.
Vùng trời Thái Kinh lập tức biến thành một mảnh hỏa hồng, uy áp hung mãnh quét sạch thiên địa, tầng mây màu đỏ phát ra trận trận long ngâm, toàn bộ người ở Thái Kinh đều nhìn lên bầu trời.