Lúc này mấy người Diệp Ly cũng nhìn về phía bầu trời, Thần Kiếm xuất thế không ít lần, thế nhưng mỗi lần nhìn vẫn rung động như vậy.
- Đây là Thần Kiếm sao?
Tuyệt Thiên lẩm bẩm một tiếng.
Liệt Cốt khẽ thở dài, chỉ sợ Thần Kiếm này có thể so sánh với vũ khí truyền kỳ, thứ duy nhất có thể thương tổn lão tôn thượng.
Ngay cả lão tôn thượng đều có thể thương tổn được, chớ nói chi là những người khác.
Cái thế giới này vẫn tràn ngập ẩn số, không thể khinh thường...
- Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Ly khẽ thở dài, phu quân vào triều thế mà triệu hoán Thần Kiếm ra.
Vậy chỉ có hai loại khả năng.
Hoặc là vạch mặt với Thánh Nhân, chuẩn bị làm một vố lớn.
Hoặc là phát sinh đột biến.
Vẻ mặt Trưởng Tôn Nhị cũng rất nặng nề, không biết đại ca đến cùng triệu hoán Thần Kiếm làm gì.
Dạ Tần đang ở thành bắc tuần tra dừng bước, bên cạnh còn có Hồn Thí Thiên.
- Thần kiếm xuất thế, quả thật nhìn mãi không chán.
Hồn Thí Thiên lạnh nhạt nói ra.
Dạ Tần cũng từng cầm qua Hỏa Vân Phần Thiên, cảm giác cũng không phải rất tốt:
- Cũng không biết đại ca thế nào rồi, thế mà triệu hoán ra Thần Kiếm.
- Chỉ sợ là gặp phải phiền toái đi.
Hồn Thí Thiên yên lặng nói ra.
Dạ Tần rất muốn tới giúp đỡ đại ca, thế nhưng vừa nghĩ tới thực lực của mình, đến đó cũng biến thành gánh nặng cho đại ca.
Thật hận mình không có thực lực...
Chỉ thấy bên trong tầng mây màu đỏ vọt xuống một đầu Hỏa Long, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người rơi vào trong hoàng cung.
Mà lúc này trong hoàng cung.
Phía trên cung điện xuất hiện một cái lỗ thủng to, do Hỏa Vân Phần Thiên hạ xuống đâm thủng, Côn ca cũng mặc kệ.
Lúc này Dạ Côn tay cầm Hỏa Vân Phần Thiên, kiếm chỉ Đạo Đức Tử!
Tất cả mọi người bị hành động của Dạ Côn làm choáng váng, ngay cả Thánh Nhân cũng rất kinh ngạc.
- Dạ Côn! Ngươi làm gì?!
Đại tướng quân Tông Hoằng Nguyên một mực không nói gì lên tiếng quát, ở trên đại điện thế mà triệu hoán Thần Kiếm, đây chính là trọng tội!
Mọi người nhìn thấy Dạ Côn như thế, đột nhiên nhớ tới năm đó...
Năm đó cha của Dạ Côn cũng là như thế này, ở trên triều triệu hoán Thần Kiếm.
Quả nhiên vẫn ứng với câu nói kia, cha nào con nấy, lão tử rút kiếm, nhi tử cũng rút kiếm.
Dạ Côn cũng không quan tâm người xung quanh thế nào, mà là chăm chú nhìn Đạo Đức Tử.
Bởi vì ánh mắt vừa rồi của Đạo Đức Tử, còn có câu kia... ngươi còn phải học rất nhiều...
Chuyện này khiến Dạ Côn nhớ tới Cổ Sâm Thụ ở An Khang châu.
Giọng điệu nói chuyện của hai người giống nhau như đúc.
- Dạ Côn!
Đạo Đức Tử có thể cảm nhận được uy áp Hỏa Vân Phần Thiên tán phát ra, thế nhưng mặt không đổi sắc quát.
Mà Dạ Côn lại trầm giọng nói ra:
- Ta nên gọi ngươi là Đạo Đức Tử, hay nên gọi ngươi là Cổ Sâm Thụ đây.
Thời điểm Trưởng Tôn Ngự nghe thấy cái tên Cổ Sâm Thụ, vẻ mặt liền xuất hiện dị thường.
- Ngươi đang nói cái gì? Cái gì Cổ Sâm Thụ, Dạ Côn ngươi đừng quá làm càn!
Đạo Đức Tử lạnh giọng quát.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu:
- Đừng có giả vờ nữa, ngươi cho rằng ta chưa xuống nhìn qua sao? Mấy lời ngươi lưu cho ta, ta đều nghe thấy, đáng tiếc ngươi không nghĩ tới, ta không mất quá nhiều thời gian, lập tức liền phát hiện.
- Nói bậy nói bạ!
Đạo Đức Tử quát lạnh.
Lúc này Thương Minh đột nhiên trầm giọng nói ra:
- Nhớ hôm đó ta cùng Đạo Đức Tử đi xuống đáy giếng xem xét, khi đó là ta rời đi trước, Đạo Đức Tử nói hại muốn lưu lại xem xét, chẳng lẽ...
Dạ Côn đột nhiên cười:
- Ngươi tại miệng giếng bố trí kết giới, chính là muốn ngăn người tiến vào bên trong, phát hiện ngươi không còn, nhưng ngươi lại không ngờ, ta có thể lặng yên không tiếng động xuyên qua kết giới.
- Các ngươi đến cùng đang nói gì?
Đạo Đức Tử lần nữa quát.
Lúc này Trưởng Tôn Ngự từ tốn nói:
- Đạo Đức Tử ở trong ấn tượng của ta, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì, đều sẽ phi thường thong dong, mà quan trọng nhất chính là Đạo Đức Tử rất ít nói, thế nhưng hôn nay ngươi nói hơi nhiều.
Lúc này toàn bộ mũi nhọn đều chỉ hướng Đạo Đức Tử, loại cấp bậc giống như Thương Minh, dĩ nhiên biết Cổ Sâm Thụ, đây chính là Yêu Vương bị Nguyên Tôn Kiếm Đế phong ấn tại An Khang châu.
Dạ Côn cười nhẹ nói:
- Cổ Sâm Thụ, hiện tại ngươi chống chế cũng vô dụng, ngươi là yêu, vậy liền sẽ có yêu khí, đúng lúc... ta cũng là một tên Khu Ma Nhân chuyên nghiệp.
Đạo Đức Tử nghe xong đột nhiên cười một tiếng, chuyện này khiến mọi người không khỏi lui về phía sau môt bước, bởi vì tiếng cười này có thể khiến người ta sợ hãi.
- Dạ Côn, mới mấy ngày không gặp, ngươi đã có tiến bộ vô cùng lớn.
Chỉ thấy bộ dáng Đạo Đức Tử dần dần biến thành một vị nam tử mỹ mạo, không sai... nam nhân rất xinh đẹp.
Dạ Tư Không sầm mặt lại, không ngờ đây quả thật là Cổ Sâm Thụ.
Cổ Sâm Thụ thế mà chạy ra ngoài! Không phải nói đã bị phong ấn rồi sao?
Dạ Côn yên lặng chăm chú nhìn Cổ Sâm Thụ, nếu như thân phận cho phép, hắn đã dùng một quyền đánh nổ đầu y.
Cổ Sâm Thụ này xảo quyệt không thua gì Thánh Nhân.
- Mới nói sai một chút liền bị Dạ Côn ngươi phát hiện, lão phu bội phục.
Cổ Sâm Thụ hướng phía Dạ Côn chắp tay, cho dù Thần Kiếm chỉ mình, Cổ Sâm Thụ cũng không biến sắc.
- Ngươi đến cùng muốn làm gì?
Dạ Côn lạnh giọng chất vấn.
Cổ Sâm Thụ đứng chắp tay, cười nói:
- Dạ Côn, ngươi là hài tử ưu tú nhất ta từng gặp qua, có một không hai, Nguyên Tôn Kiếm Đế năm đó còn không bằng một đầu ngón chân của ngươi.
Cổ Sâm Thụ lúc này còn nói phóng đại như thế, đây là muốn hãm ta vào bất nghĩa.
- Có phải là ngươi mật báo cho Ngũ Nhạc hay không?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
Cổ Sâm Thụ khẽ thở dài một tiếng:
- Dạ Côn, ngươi thấy ta là loại người nhàm chán như vậy sao? Ta cũng không quen với đám người Ngũ Nhạc kia.
- Vậy tại sao ngươi lại hại ta, đề nghị ta đi Ngũ Nhạc?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Uốn nắn một chút, ta biết thực lực của ngươi, cho dù đi Ngũ Nhạc cũng có thể bình yên trở về, làm sao có thể nói là hại, còn về tại sao ta lại giả làm Đạo Đức Tử, chủ yếu là muốn đi tìm Nguyên Tôn Kiếm Đế mà thôi, cái thân phận này tương đối tốt, còn về mấy chuyện phiền phức của các ngươi, lão phu không có hứng thú đi quản.
Cổ Sâm Thụ muốn tìm Nguyên Tôn Kiếm Đế Dạ Côn đương nhiên là biết, nhưng lời nói của tên này giống như Phi Tuyết vậy, có độ tin cậy không cao.
- Vậy Đạo Đức Tử thật đang ở đâu?
Thương Minh trầm giọng hỏi.
- Ngươi làm chưởng viện như thế nào vậy, ta có thể giả làm Đạo Đức Tử, vậy Đạo Đức Tử thật khẳng định treo, lấy chút bản lĩnh của y ở trước mặt ta, không đáng nhắc tới.
Cổ Sâm Thụ giang tay ra, bộ dáng rất dễ dàng.
- Tại sao ngày đó ngươi lại gạt ta?
- Dạ Côn, có nhiều chuyện rất phức tạp, cái gì là tốt, cái gì là xấu, ngươi cảm thấy tốt, nhưng ở chỗ ta lạ biến thành xấu.
Nói xong Cổ Sâm Thụ thế mà đi tới trước mặt Dạ Côn... mặt đối mặt cái chủng loại kia.
Thần Kiếm ngay sát bên tai Cổ Sâm Thụ.
Chỉ thấy Cổ Sâm Thụ điểm ngón trỏ lên lồng ngực Dạ Côn một chút:
- Sau khi đi ra ta mới phát hiện, ngươi thế mà che giấu thực lực, mặc dù không biết tại sao ngươi phải ẩn giấu, thế nhưng hiện tại ta nói ra, ngươi hẳn sẽ không dễ chịu đi.
Sau khi nói xong, Cổ Sâm Thụ lui lại mấy bước, thế mà tự động đi đến vị trí mũi kiếm.