Vừa mới đi được mấy bước, chỉ nghe thấy nơi xa truyền đến âm thanh kêu oan, đám người đều chạy thẳng đến một hướng.
- Nhanh đi xem, nghe nói người của Đồng gia đều bị bắt!
- Cái gì! Đồng gia? Ngươi không có nghe lầm đấy chứ, ngươi là nói Tả Tướng Đồng gia?
- Ngươi còn nghĩ rằng Đồng gia nào, chính là Tả Tướng Đồng gia!
- Ông trời của ta, xảy ra đại sự rồi!
Nghe người xung quanh kinh hô, Dạ Côn cùng Quan Thanh xem như biết.
Nhìn đám người tách ra, Dạ Côn cùng Quan Thanh cũng đứng ở bên cạnh.
Chỉ thấy toàn bộ người của Đồng gia đều bị xích sắt khóa lại, trong đó còn có Đồng lão tam Đồng Đức Nguyên, đây chính là một trong những phú hào nứt tiếng ở Thái Kinh.
Có thể thấy được, có vài người Đồng gia còn mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, có mấy người còn đang đang kêu oan...
- Thật sự là người của Đồng gia.
- Chậc chậc chậc, hoàn toàn không nghĩ tới, Đồng gia thế mà có hạ tràng như thế.
- Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Đêm qua Đồng quý phi chết trong cung, ngày thứ hai tất cả mọi người Đồng gia bị bắt, rõ ràng trong này có ẩn tình.
Mọi người xung quanh đều đang nghị luận.
Dạ Côn nhìn đám người Đồng gia, trong lòng cũng có chút gợn sóng, kỳ thật chỉ có một mình Đồng Văn Sơn phạm sai lầm, truy cứu một mình Đồng Văn Sơn là được rồi, thế nhưng Thánh Nhân lại muốn chém đầu cả nhà.
Dạ Côn cảm thán một tiếng, có lẽ đứng ở trên góc độ của Thánh Nhân, cách làm này mới là đúng, dù sao góc độ khác biệt, sự tình nhìn thấy cũng khác biệt.
Chẳng qua là ở bên trong đội ngũ, Dạ Côn cũng không có nhìn thấy Đồng Ca, ở trong ấn tượng của Dạ Côn, Đồng Ca hình như cũng là người của Đồng gia.
Có lẽ còn chưa bắt được đi, dù sao Đồng gia nhiều người như vậy, bắt tất cả mọi người còn cần một khoảng thời gian nhất định.
Bên trong Học Viện Thái Kinh.
Đồng Ca đang giống như ngày thường, liều mạng tu luyện, mặc dù phụ thân là Tả Tướng, nhưng tác phong làm việc của Đồng Ca điệu thấp đi rất nhiều, chủ yếu là lần trước bị đả kích quá lớn.
- Đồng Ca, nhanh lên!
Dạ Ngọc Thư đột nhiên kéo Đồng Ca đang chìm đắm trong tu luyện ra.
- Có chuyện gì thế?
Đồng Ca nghi hoặc hỏi.
- Cha ngươi xảy ra chuyện! Hiện tại toàn bộ tộc nhân Đồng gia đều bị bắt, ngươi phải nhanh chóng rời khỏi Thái Kinh!
Dạ Ngọc Thư không hổ là hảo huynh đệ, nếu như biết y vụng trộm báo tin, như vậy sẽ tính là đồng phạm.
Đồng Ca kinh hô một tiếng:
- Cái gì? Cha ta xảy ra chuyện rồi? Không thể nào! Ta đi xem một chút.
- Ngươi còn xem cái gì, đến lúc đó ngay cả ngươi cũng sẽ không thoát được, nghe ta không sai! Hiện tại lập tức rời khỏi Thái Kinh!!!
- Không! Ta muốn đi hỏi rõ ràng mới được, cha ta làm sao có thể xảy ra chuyện...
- Mẹ ngươi đều ở nhà tự sát rồi!
Dạ Ngọc Thư lung lay Đồng Ca cố chấp, trầm giọng quát.
Đồng Ca nghe xong giật mình, ánh mắt có chút ngốc trệ:
- Mẹ ta tự sát?
- Đồng Ca, nếu như lúc này ngươi không đi, vậy Đồng gia ngươi liền tuyệt hậu!
Dạ Ngọc Thư trầm giọng thuyết phục, làm huynh đệ chỉ có thể đến giúp đến đây.
Hô hấp của Đồng Ca trở nên dồn dập lên:
- Không... không... ta muốn về thăm nhà một chút.
Ba!
Dạ Ngọc Thư tát lên mặt Đồng Ca một cái:
- Ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn chết chung sao?
- Cho dù là thế, ta cũng không muốn chạy trốn!
- Nếu như ngươi chết, ai đến báo thù cho cha mẹ ngươi?!
- Ngươi có ý gì?
Dạ Ngọc Thư trầm giọng nói ra:
- Hôm nay trong triều, là Dạ Côn bức tử mẹ ngươi, buộc cha ngươi nhận tội, khiến Thánh Nhân chém đầu cả nhà ngươi!
- Dạ Côn!!! Ta chỉ mới gặp hắn một lần, cho dù có đi cướp tân nương nhưng cũng không thành, tại sao lại bức tử cả nhà ta?!
Đồng Ca nắm thật chặt nắm đấm, ánh mắt ửng hồng.
Dạ Ngọc Thư lạnh giọng nói ra:
- Tên Dạ Côn này rất độc ác, tiểu nhân! Đồng Ca, hiện tại chúng ta không phải là đối thủ, nhưng ngươi nhất định phải sống sót, mới có cơ hội báo thù.
Nhưng vào đúng lúc này, Dạ Ngọc Thư đã nhìn thấy thủ vệ từ phương xa đi tới:
- Nhanh lên! Bọn họ đến bắt ngươi đấy!
Đồng Ca nhìn lại, quả nhiên đến rồi!
Không kịp nghĩ nhiều:
- Cảm ơn.
Dạ Ngọc Thư lấy kim tệ trên người ra:
- Mang theo đi.
Đồng Ca nhìn Dạ Ngọc Thư:
- Sau này ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.
- Sau này hãy nói, hiện tại nhanh lên.
Đồng Ca hơi hơi cúi đầu, lẫn vào phương xa.
Dạ Ngọc Thư nhìn bóng lưng Đồng Ca rời đi, vẻ mặt nóng nảy dần dần bình tĩnh lại.
Dạ Côn!
Sau này ngươi sẽ phải đối mặt với một tên Đồng Ca điên cuồng.
An Khang châu.
Ba Đài đang ở phê chỉ thị huyện thành đưa lên, vẻ mặt kéo căng, mí mắt phải giật liên tục.
Hơi hơi thở hắt ra, hô:
- Quản gia, rót cốc nước.
Chờ một thoáng, đều không thấy ai trả lời, Ba Đài ngẩng đầu nhìn liếc mắt, sau đó lại hơi hơi cúi đầu xuống, thả bút lông trong tay ra, dựa vào ghế.
Đột nhiên, một đứa bé hoạt bát đi đến, Ba Đài nhìn tiểu hài tử trước mặt, lộ ra nụ cười:
- Tiểu gia hỏa, sao ngươi lại chạy đến chỗ của ta rồi?
- Châu trưởng đại nhân.
Tiểu gia hỏa chắp tay, bộ dáng rất đáng yêu.
Nhìn tiểu gia hỏa như thế, Ba Đài nhịn không được lộ ra ý cười.
- Vừa rồi bên ngoài có một đại ca ca, bảo cho ta giao phong thư này cho ngươi.
Ba Đài xem xét, lông mày hơi xiết chặt, lập tức cười nói:
- Khổ cực ngươi rồi.
- Châu trưởng đại nhân, sau này ta lớn lên muốn làm thị vệ cho ngươi, có thể không?
Tiểu gia hỏa trông đợi hỏi, đôi mắt to nhìn Ba Đài, tựa hồ không đáp ứng ta, ta liền khóc.
- Ha ha, dĩ nhiên có thể.
- Ta... ta phải nói cho bằng hữu ta nghe, lớn lên ta có thể làm thị vệ của châu trưởng.
Tiểu gia hỏa thật vui vẻ chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng tiểu gia hỏa, Ba Đài cười cười, nhìn lại bức thư trong tay, vẻ mặt ngưng trọng.
Mở thư ra.
Phía trên chỉ có một chữ.
- Lui!
Trong lòng Ba Đài cảm thấy nặng nề, xảy ra chuyện! Đáng chết!
Lập tức thiêu hủy bức thư, Ba Đài rời khỏi thư phòng, thị vệ phía ngoài chắp tay.
- Ra ngoài đi dạo một chút, cẩn thận, đừng để người vào.
- Vâng, châu trưởng đại nhân
Ba Đài không mang theo bất kỳ thứ gì, trực tiếp rời khỏi phủ đệ.
Xem ra Thái Kinh đã xảy ra chuyện, chẳng lẽ là Đồng Văn Sơn? Hẳn là y, thế nhưng tại sao y lại bị lộ?
Hoa Hương Lâu.
- Hồng Mụ, đã đưa tin.
Chỉ thấy một nam nhân đứng ở bên cạnh cung kính nói ra.
Trên bàn trước mặt Hồng Mụ bày ra tình báo mới nhất:
- Dạ Côn... Dạ Côn...
Lần trước phái người đi giết tên quét rác, kết quả người một đi không trở lại.
Lần này Dạ Côn trực tiếp chơi chết Đồng Văn Sơn. Thậm chí còn khiến Ba Đài bại lộ. Chuẩn bị hơn mười năm, hiện tại đều tan thành mây khói.
- Chủ nhân nói, phải động thủ với Dạ Côn.
Người áo đen cung kính nói ra.
- Phái ai tới?
- Chính là Hồng Mụ ngài tự thân xuất mã, chủ nhân nói, muốn cả nhà Dạ Côn chết hết sạch.
Hồng Mụ thở hắt ra:
- Biết.
- An Khang châu Dạ gia cũng phải an bài tốt, chủ nhân hy vọng thấy Dạ Tư Niên có thể vào kinh, tốt nhất có thể khiến cho Dạ Tư Không nhìn trúng.
- Ta biết.
Hồng Mụ từ tốn nói.
- Vậy ta sẽ không quấy rầy Hồng Mụ nữa, chủ nhân hy vọng Hồng Mụ nhanh chóng hành động.
- Dạ Ma, sao ngươi lại nhiều lời như vậy?!
Hồng Mụ quay đầu nhìn về phía nam nhân, toát ra sát ý.