Dạ Ma khom người áy náy nói ra:
- Ta xin lỗi vì hành vi của ta.
- Hừ!
Hồng Mụ hừ lạnh một tiếng.
- Ta còn có việc phải làm, không quấy rầy Hồng Mụ.
Dạ Ma chắp tay nói ra.
Hồng Mụ cầm lấy tẩu thuốc hút một hơi:
- Chủ nhân muốn ngươi làm gì?
- Hồng Mụ, ngươi biết quy củ, xin hay hiểu cho.
Hồng Mụ nghe xong cũng không nói gì.
Dạ Ma khom người thối lui khỏi gian phòng, Hồng Mụ nhìn tuyết bay phía ngoài, rơi vào trầm tư.
Giết Dạ Côn, xem ra vẫn cần mình tự thân xuất mã.
Cách làm hôm nay của Dạ Côn xem ra đã khiến những người này phát bực, trước kia không có ý định hạ thủ, thế nhưng Dạ Côn đều cưỡi lên trên đầu rồi, không thể không cho Dạ Côn một chút màu sắc.
Lúc này Dạ Côn vừa về đến nhà.
Thấy người của Đồng gia như thế, trong lòng vẫn có chút trầm nặng, dù sao mình chỉ muốn tìm ra người hại mình, không ngờ lại liên luỵ đến người vô tội.
Mọi người thấy Dạ Côn trở về, toàn bộ yên lòng.
- Phu quân, không sao chứ.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi song song đi tới, lộ ra mắt ân cần thần.
Mặc dù Diệp Lưu ngồi ở phía sau, nhưng sâu trong ánh mắt cũng có chút lo lắng, chỉ là ngượng ngùng đi qua hỏi.
- Không có việc gì, yên tâm đi.
Dạ Côn lộ ra nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của thê tử, thật đúng là càng ngày càng đẹp, cũng không biết các nàng gần đây ăn thứ gì, làn da đều tốt hơn mấy phần, trong trắng lộ hồng.
Trưởng Tôn Nhị đi tới tò mò hỏi:
- Đại ca, hôm nay trong triều đã xảy ra chuyện gì, thế mà triệu hoán hai thanh Thần Kiếm?
- Đi vào rồi nói, bên ngoài rất lạnh.
Mọi người nhẹ gật đầu, Tuyệt Thiên cũng rất muốn biết tình huống.
Đi vào trong hành lang, tất cả mọi người nhìn Dạ Côn.
- Đồng quý phi thật ra là bị Thánh Nhân ban chết.
Quả nhiên, nghe thấy Dạ Côn nói, sắc mặt mọi người lập tức kinh ngạc một mảnh, ngàn vạn lần không nghĩ tới, lại là như vậy...
Liệt Cốt cũng nhịn không được nói ra:
- Tên Thánh Nhân này đủ hung ác.
Trưởng Tôn Nhị hơi hơi nhíu mày.
- Kỳ thật Đồng quý phi là mật thám, bị Thánh Nhân phát hiện, khai ra Đồng Văn Sơn, hôm nay Thánh Nhân không chỉ muốn bắt Đồng Văn Sơn, còn muốn bắt con cá to hơn, đáng tiếc Đồng Văn Sơn căn bản không biết, y chẳng qua là người ở tầng dưới chót nhất.
Trưởng Tôn Nhị cảm thấy phụ thân sao có thể là người máu lạnh như vậy, hiện tại nói như thế liền có thể hiểu được.
- Đại ca, vậy cuối cùng có bắt được không?
Tử Yên tò mò hỏi.
Dạ Côn lắc đầu:
- Sau khi Đồng Văn Sơn nhận tội, Thánh Nhân cũng không có phát hiện ra ai dị thường, cho nên dự định tìm người đã bán ta, kết quả vẫn không tìm được, nhưng Đạo Đức Tử... lại là Cổ Sâm Thụ biến thành, mà Đạo Đức Tử chân chính đã bị Cổ Sâm Thụ giết.
- Còn Thần Kiếm một thanh là của ta, một thanh là do Thánh Nhân triệu hoán ra, sau khi Cổ Sâm Thụ nói một chuyện, Thánh Nhân liền nổi lên sát tâm, đáng tiếc Cổ Sâm Thụ dùng huyễn thuật, chân nhân cũng không có mặt.
- Phu quân, đến cùng Cổ Sâm Thụ nói chuyện gì? Thánh Nhân thế mà nổi lên sát tâm?
Diệp Ly nghi hoặc hỏi.
- Huyện Thái Tây, Mê Vụ Sâm Lâm.
Dạ Côn vừa dứt lời, Nhan Mộ Nhi liền sững sờ.
Những người khác lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
- Mục đích những người kia tựa hồ ở trong Mê Vụ Sâm Lâm, đệ muội, ngươi biết tại sao không?
Dạ Côn hướng phía Trưởng Tôn Nhị hỏi.
- Mê Vụ Sâm Lâm, ta cũng không rõ ràng lắm.
Nghe Trưởng Tôn Nhị nói thế, Dạ Côn cũng rất bất đắc dĩ, đến cùng trong Mê Vụ Sâm Lâm có đồ vật gì, dường như tất cả mọi người đều dồn cả vào nó.
- Đệ đệ còn chưa có trở lại sao?
Tử Yên ôn nhu nói:
- Đại ca, phu quân đang trực còn chưa có trở về, có lẽ phải ban đêm mới có thể trở về.
- Ừm, ta đi tìm đệ đệ, các ngươi đi ăn trưa đi.
- Phu quân, hay là ở nhà ăn trưa rồi đi.
Diệp Ly nhu hòa nói ra, làm một thê tử, Diệp Ly luôn làm tròn bổn phận của mình.
Dạ Côn cười nói:
- Không cần, ta còn muốn tâm sự với đệ đệ.
Nói xong Dạ Côn liền liếc mắt nhìn Tuyệt Thiên, tựa hồ muốn nói, ngươi muốn một mực lưu lại nhà của ta sao... cũng không phải thân thích.
Tuyệt Thiên trực tiếp không để ý đến ánh mắt của Dạ Côn, không có ý định rời đi.
Dạ Côn cũng không có cách, chuẩn bị đi tìm đệ đệ tâm sự.
Lúc này Nhan Mộ Nhi rơi vào trầm tư, nhân loại đáng chết lại nhìn trộm bảo tàng của phụ hoàng cùng mẫu hậu.
Xem ra mình phải trở về một chuyến, nói chuyện này cho sư phụ biết, xem xem sư phụ giải quyết như thế nào.
Chẳng qua là nên giải thích với phu quân như thế nào đây, nói ra chơi mấy ngày?
Hình như không quá thực tế, ầy ầy, thật rối, nên lấy cơ gì bây giờ.
Dạ Côn ra ngoài gọi Đông Tứ và Đát Từ đến.
Vừa đi vừa hỏi tình huống một chút.
- Các ngươi biết Mê Vụ Sâm Lâm không?
Đông Tứ và Đát Từ nào biết cái gì, song song lắc đầu.
- Đát Từ, ngươi đến Mê Vụ Sâm Lâm một chuyến, nhìn xem có gì dị thường không.
- Vâng, lão sư.
Đát Từ cung kính nói ra.
- Đông Tứ, mấy ngày này đề cao cảnh giác, những người kia sẽ sớm có động tác.
Dạ Côn làm ra chuẩn bị, mình đánh đổ Đồng Văn Sơn, nhất định sẽ nghênh đón báo thù.
Đông Tứ chắp tay nói ra:
- Lão sư yên tâm, học sinh sẽ chú ý.
- Đều đi đi.
- Vâng
- Đúng rồi Đát Từ, trở về huyện Thái Tây đến thăm hỏi lão sư của ta một chút.
Đát Từ sửng sốt một chút, cung kính nói ra:
- Lão sư, ta biết rồi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
Dạ Côn rất nhanh đã tìm được đệ đệ, nói sự tình hôm nay cho đệ đệ, sau khi Dạ Tần nghe xong cũng vô cùng chấn động, đây quả thực còn đặc sắc hơn thuyết thư tiên sinh kể.
Tin tức Tả Tướng rơi đài rất nhanh bao phủ Thái Kinh, đồng thời danh vọng Dạ Côn lần nữa tăng lên, bởi vì đây chính là công lao của Dạ Côn, trợ giúp Thái Kinh diệt trừ một cái khối u ác tính.
Lúc này Dạ Côn cùng Dạ Tần đi trên đường phố, nghe mọi người truyền tới đủ loại reo hò, nhưng mà đối tượng được reo hò là Dạ Côn...
Thời gian phảng phất trở về lúc ở huyện Thái Tây, hai huynh đệ đi trên đường, nhận được tiếng khen mãi mãi là Dạ Côn... Dạ Tần liền biến thành không khí.
Dạ Côn cũng rất bất đắc dĩ, đây thật không phải kết quả mình mong muốn, nếu như có thể, phần công lao này hẳn nên cho đệ đệ mới phải.
Tuyệt Thiên dự định hồi báo việc này với lão tôn thượng, bất kể như thế nào, số lượng Thần Kiếm hơi nhiều, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Lúc này Tuyệt Thiên tìm một chỗ tốt bẩm báo việc này, đó chính là trong bụi cỏ bên cạnh nhà xí...
Không biết vì sao, làm chuyện lén lút, đều thích tới bụi cỏ bên cạnh nhà xí.
- Lão tôn thượng.
Diệp Hoa ở xa thu vào được Tuyệt Thiên truyền âm.
- Sự tình xử lý thế nào rồi?
Diệp Hoa nhàn nhạt hỏi.
- Còn đang xử lý, thế nhưng thuộc hạ phát hiện rất nhiều chuyện không tầm thường.
- Hửm?
- Số lượng Thần Kiếm bên này rất nhiều, những Thần Kiếm kia không khác vũ khí truyền kỳ là bao.
- Còn có chuyện như vậy?
Âm thanh Diệp Hoa rõ ràng tăng lên không ít.
Tuyệt Thiên nhẹ gật đầu:
- Lão tôn thượng, chuyện này nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, Huyền Nguyệt đại lục tựa hồ khác với những nơi lúc trước.