Đương nhiên, nếu như phụ thân khăng khăng bắt mình lựa chọn, đây chính là lựa chọn duy nhất.
Có lẽ vì thế, mời khiến Thanh Quân chỗ có hiểu lầm đi.
Diệp Lưu đều đã chấp nhận vận mệnh, vô phương phản kháng... nhưng sau khi đụng phải Dạ Côn... liền phát hiện rất nhiều chỗ khác biệt, lúc phát hiện tỷ tỷ tại sao lại yêu thích một tên trọc, bản thân mình tựa hồ cũng đang dần luân hãm...
- Hiểu lầm... Lưu Nhi, trước kia ngươi không phải như thế, có phải là hắn uy hϊế͙p͙ ngươi không? Nói cho ta biết, ta có thể mang ngươi đi.
Thanh Quân vừa nhìn Dạ Côn liền biết không phải người tốt lành gì, người tốt lại để đầu trọc sao?
Diệp Lưu từ tốn nói:
- Không có ai uy hϊế͙p͙ ta, Thanh Quân, ngươi đi đi... sau này đừng đến tìm ta.
- Không! Đây là giả!
Thanh Quân nổi giận, vốn cho rằng mình có thể thuận lợi đến ở rể Diệp gia, thế nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, Diệp Lưu thế mà lại như vậy.
Nếu như lựa chọn một người ưu tú thì cũng thôi đi, thế nhưng tên đầu trọc này rõ ràng không bằng mình, hắn có tư cách gì khiến Diệp Lưu bưng trà rót nước, hắn chỉ là một tên rác rưởi.
Diệp Lưu đang muốn nói gì, nhưng bị Dạ Côn đè xuống, tình địch đã tới cửa, Côn ca sao có thể ngồi xem...
- Dáng dấp không tệ, chỉ là đầu óc không ra sao, Diệp Lưu là nữ nhân của ta, biết không... sau này đừng đến tìm nữ nhân của ta, bằng không thì tròng mắt sẽ mất.
Sau khi Dạ Côn biết sự thật, thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng kỳ thật không bình tĩnh, có một cỗ tức giận, lại không có chỗ phát, Thanh Quân thế mà đụng phải.
- Ngươi uy hϊế͙p͙ ta?
Thanh Quân chỉ Dạ Côn tức đến phát cười.
- Không phải uy hϊế͙p͙ ngươi, là rất nghiêm túc cảnh cáo ngươi.
- Ha ha ha, ngươi biết ta là ai không? Bằng vào một tên tử quang đầu như ngươi, còn dám uy hϊế͙p͙ ta?!
Tử quang đầu...
Mọi người choáng váng!!!
Tại Dạ gia, đã không ai nói Côn ca là đầu trọc, đầu trọc chính là ranh giới cuối cùng của Côn ca.
Nhưng mà tên Thanh Quân này, thế mà ở trước hai chữ đầu trọc thêm chữ tử, đây không phải đang tìm chết sao?
Diệp Ly thấp giọng nói ra:
- Phu quân, bình tĩnh...
Dạ Côn lộ ra nụ cười xán lạn:
- Nói, nói nghe một chút, ngươi là ai?
- Hừ, ta chính là người mạnh nhất Thiên Hoàng đại lục, Thanh Quân! Hiệu lệnh cả Thiên Hoàng đại lục, không ai dám không theo, phàm là người đối nghịch ta đều chết không toàn thây!
Chỉ thấy Thanh Quân bày ra hai tay, hiển lộ rõ ràng ra một cỗ khí chất Đế Quân.
- Thanh Quân ta ba tuổi tu luyện, năm tuổi nhập đạo, tám tuổi mở Kiếm Hồn, mười tám tuổi trở thành Kiếm Hoàng, 100 tuổi trở thành Kiếm Đế, cho tới bây giờ, Thanh Quân ta đã là tồn tại cấp bậc Đế Quân, mà tên tử quang đầu ngươi có cái gì? Ngoại trừ trên đầu không có tóc, còn có thể có cái gì?
Trong lúc Thanh Quân vô cùng bành trướng, trên mặt lập tức truyền đến âm thanh vang dội.
Ba!
Một tát này trực tiếp khiến Thanh Quân bối rối, cả người bị tát ngã xuống đất.
- Ai? Kẻ nào đang đánh lén bản Đế Quân!
Thanh Quân đột nhiên đứng dậy, cảnh giác xung quanh.
Ba!
Chỉ thấy một bên khác lại bị quạt một thoáng, nguyên bản tướng mạo đường đường, lập tức sưng lên.
- Đế Quân rất yếu nha.
Nguyên Chẩn nhịn không được nói ra.
Phong Điền còn không hiểu sao, liền cười nói:
- Còn người mạnh nhất Thiên Hoàng đại lục, ta thấy Thiên Hoàng đại lục đều là cường giả ngoài miệng đi.
- Hai tên khốn kiếp các ngươi, nhận lấy cái chết!
Ba!
Lại đến một cái bàn tay, cắt ngang động tác của Thanh Quân, cả người lại ngã trên mặt đất.
Thanh Quân trở nên thông minh, hai tay bụm mặt:
- Lén lén lút lút tính là hảo hán gì! Có bản lĩnh ra đơn đấu!
Chỉ thấy Đông Tứ chậm rãi đi ra:
- Tới đây.
- Thanh Quân Đế Quân ta sao có thể chịu nhục, nhận lấy cái chết!
Ba!
Trong lúc Thanh Quân không có che mặt, Đông Tứ lại cho thêm một bạt tay, lại còn nói lão sư là tử quang đầu, chẳng lẽ ngươi không biết.
Lão sư đây là đang tu hành! Cố ý!
Thanh Quân nhìn Đông Tứ trước mắt, trong lòng chìm xuống, người này lợi hại như thế?
- Có bản lĩnh đổi người khác đơn đấu! Chính là ngươi!
Thanh Quân chỉ Liệt Cốt nói ra.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu hơi hơi che trán, Diệp Ly nhỏ giọng nói ra:
- Lưu Nhi, sao muội lại ở cùng với loại người này.
Diệp Lưu xấu hổ muốn chết, mình thế mà bị lừa rồi...
Liệt Cốt mang theo nụ cười đi tới:
- Ngươi là cảm thấy ta dễ khi dễ sao?
Thật chính là như vậy, Thanh Quân thấy Liệt Cốt trẻ tuổi, hẳn rất yếu mới đúng, không ngờ Đế Quân ta hôm nay lại phải khi dễ kẻ yếu.
- Đánh chết ngươi!
Ầm!
Tay phải Liệt Cốt nhẹ nhàng đấm một quyền, tay trái còn cắm ở trong tay áo, mà Thanh Quân đã bay ra ngoài, ma sát trên mặt đất trượt thật xa.
- Haiz... đầu óc tên này thật có vấn đề.
Liệt Cốt khẽ thở dài một tiếng.
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Ta cảm thấy bị sỉ nhục vì có tình địch như thế.
Diệp Lưu đã muốn đào một cái hang để chui vào, thật hối hận a...
Đông Tứ kéo Thanh Quân trở về.
Lúc này khuôn mặt Thanh Quân đã không còn anh tuấn, đỏ đỏ, tím tím, thậm chí con mắt đều sưng lên, răng đều bị Liệt Cốt đấm rớt một khỏa, nói chuyện đều hở.
Trong lòng Thanh Quân cực kỳ chấn động, vì sao những người này lợi hại như vậy? Mình căn bản không có sức hoàn thủ.
Bọn hắn đến cùng là ai? Lão tôn thượng không phải bảo mình tùy tiện xử lý sao?
Đây là có thể tùy tiện xử lý sao?
Là ta bị bọn hắn tùy tiện xử lý đi...
- Ngươi! Tên tử quang đầu kia! Có bản lĩnh chúng ta đơn đấu!
Thanh Quân chỉ có thể tìm tên yếu nhất, chỉ cần giết tên tử quan đầu kia. Như vậy Diệp Lưu liền sẽ hồi tâm chuyển ý, mình cũng có thể ở rể Diệp gia, không sai! Giết tên đầu trọc này! Bảo vệ tôn nghiêm của mình!
Dạ Côn chậm rãi đứng dậy, đi đến chỗ Thanh Quân.
Không có ai biết trong lòng Dạ Côn lúc này tức đến cỡ nào, nguyên bản tâm tình không tốt, còn bị tình địch mắng tử quang đầu...
Thanh Quân thầm nghĩ cơ hội tốt, nắm tay phải lập tức tản mát ra ánh vàng, tràn đầy lệ khí.
- Đi chết đi! Tử quang đầu!
- Đại ca cẩn thận!
Chỉ thấy Thanh Quân một quyền đánh vào ngực Dạ Côn, mà Dạ Côn cái gì cũng không làm, cứ như vậy bị một quyền đánh trúng.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, vốn cho rằng Dạ Côn chẳng qua là làm bộ, nhưng không nghĩ tới thế mà thật bị đánh trúng...
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi nhìn thấy choáng đều, phu quân làm sao không tránh...
Diệp Lưu đều muốn giết chết tên Thanh Quân này.
Tuyệt Thiên cũng rất hy vọng một quyền này có thể có ích.
Thanh Quân lên tiếng cười vang:
- Trúng Thúy Cốt Phong Ma Đại Quyền, cho dù ngươi mạnh đến đâu, gân cốt trong cơ thể đều sẽ đứt gãy! Tử quang đầu! Ngươi rốt cục phải chết, Diệp Lưu là của ta!!!
Phốc!
Tất cả mọi người choáng váng.
Mà Thanh Quân chậm rãi cúi đầu, chỉ thấy nắm đấm tử quang đầu xuyên qua ngực, hắn... hắn lúc nào ra quyền... cường độ thân thể của mình... làm sao lại yếu đuối như thế...
Dạ Côn từ tốn nói:
- Nắm đấm, không phải vung như thế, kiếp sau đừng kỳ thị đầu trọc.
Dạ Côn rút cánh tay đẫm máu ra, một tay vung tới Thanh Quân, trực tiếp đập bay y ra ngoài.
Tất cả mọi người đều không dám nói chuyện, hiện tại bộ dáng của Dạ Côn rất đáng sợ...