TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 374: Không Chết Không Thôi

Sự tình phát sinh quá đột ngột, đầu óc mọi người tựa hồ không có bắt kịp động tác của Dạ Côn.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Nếu như không nhìn lầm, nắm tay của Côn ca xuyên vào ngực tên kia...




Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi, còn có Diệp Lưu nhìn lúc này Dạ Côn, trong lòng nổi lên dị dạng, nhất là cái đầu trọc lóe sáng kia... không có đáng yêu như lúc trước.
Trở nên hung hăng, liền khiến người ta e ngại lên, đây là phu quân sao?


Trong lòng Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên cũng có cảm xúc, trong lòng hai người, Dạ Côn thuộc về loại thiếu niên treo nụ cười ở trên mặt, cho người ta một loại cảm giác hòa hợp, vừa vặn tương phản với lão tôn thượng.


Nhưng giờ phút này, hai người cảm thấy Dạ Côn cũng có tiềm chất làm người xấu, nói ra tay liền ra tay. Căn bản khiến người ta không ngờ tới
Đánh chết cũng không tin Dạ Côn thế mà làm ra chuyện như vậy.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền mộng bức, Côn ca ngưu bức lại ưu tú, nhưng cho tới bây giờ chưa từng giết người.


Nếu như muốn nói thì chỉ có một lần duy nhất, đó chính là thời điểm tiết Khánh Nguyên lúc mười tuổi, một tiễn bắn thủng hầu nông người khác, nhưng lúc đó chẳng qua là ngoài ý muốn, mà lại người kia không có lập tức chết đi, nghe nói cuối cùng còn cứu sống.


Mà vừa rồi, Côn ca thế mà một quyền đánh nổ ngực người khác! Quá đột nhiên! Quá rung động!


Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên bị dọa cho phát sợ, một quyền vừa rồi của đại ca, đánh ra khí thế hùng hậu, khiến cho tất cả mọi người không thể không ước lượng... đại ca đến cùng là hạng người gì, là đại ca hòa ái dễ gần, hay là một vị đại ca hung tàn đến cực điểm.


Chấn động nhất phải nói tới Dạ Tần.
Cùng đại ca sống chung đến nay, đại ca là hạng người gì, Dạ Tần vô cùng rõ ràng.
Đại ca làm việc khiêm tốn, từ trước tới giờ không có trở mặt với ai, dù cho Nguyên Chẩn cùng Phong Điền năm đó, cuối cùng cũng biến thành hảo bằng hữu.


Đại ca cũng chưa từng khi dễ qua người nào, thế nhưng một quyền vừa rồi, để cho mình thấy một mặt khác của đại ca... đại ca hung tàn...


Phi Tuyết quét rác bên ngoài thấy một bóng người bay ra, nằm trên mặt đất giãy dụa, ánh mắt hoảng sợ, không có giãy dụa mấy lần liền nằm rạp trên mặt đất, thân thể run nhè nhẹ, ánh mắt tro tàn, tựa hồ đang nghi vấn mọi chuyện vừa mới phát sinh.


Phi Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, tên đầu trọc này hình như khác với lúc bé.
Tà khí của Côn ca bị đại phật trong lòng đè ép, ngày đại phật sụp đổ, chính là này tà khí phát ra.
Thời điểm đó, chỉ sợ không ai có thể ngăn cản được


Cũng may, đại phật trong lòng Dạ Côn không có sụp đổ, nhưng đã lung lay sắp đổ.


Lúc ở An Khang châu, Dạ Côn vẫn như thường, bình thản đối mặt với cuộc sống, thế nhưng chuyện xấu lần lượt kéo đến, ở trong lòng Dạ Côn gieo rắc lửa giận, mặc dù ngày thường không có biểu hiện ra ngoài, nhưng Dạ Côn cũng biết được.


Chủ yếu là không muốn để cho mọi người lo lắng, làm đại ca, phải biết gánh chịu.
Nhưng cha vợ tìm đến, Diệp Ly thẳng thắn, mặc dù Dạ Côn đứng vững, nhưng vẫn vô cùng tức giận.
Côn ca không chủ động khi dễ người, nhưng cũng không thể tùy tiện bị người khi dễ.


Mà tên Thanh Quân này chính là do cha vợ cố ý phái tới buồn nôn mình, Dạ Côn thật không chịu nổi cỗ biệt khuất kia.
Một quyền xuyên tim.
Lúc này Dạ Côn từ tốn nói:
- Nói cho cha vợ ta biết, đừng đùa tâm cơ nữa, có bản lĩnh đơn đấu.


Dạ Tần nghe đại ca nói thế rất là nghi hoặc, đại ca đang nói gì vậy?
Diệp Ly cùng Diệp Lưu liếc nhau một cái, đây là chiến thiếp phu quân phát cho phụ thân...


Lúc này Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên không thể không bội phục dũng khí của Dạ Côn, một quyền kia nhìn như đơn giản, nhưng trong đó đã bao hàm Thiên La Vạn Tượng, có thể nói... một quyền này có thể bộc phát ra uy áp mạnh mẽ, nhưng Dạ Côn vô hạn áp chế nó, biến thành một quyền nhẹ nhàng.


Cho nên mới có thể xuyên thấu lồng ngực vị Đế Quân này, Đế Quân người ta cũng không phải dưa cải, cường độ thân thể đao thương bất nhập, bất quá đao thương bất nhập như thế nào, cũng không chịu nổi một quyền của Côn ca.


Chỉ thấy bên cạnh thi thể Thanh Quân xuất hiện một vệt bóng đen, mơ mơ hồ hồ thấy không rõ.
Diệp Ly dĩ nhiên biết đây là Ngụy thúc.
Kỳ thật vừa rồi Ngụy Thường cũng không hề rời đi, chẳng qua là đang quan sát, nhìn Thanh Quân bị đánh, cũng không có ra mặt...


Dù cho bị giết, Ngụy Thường cũng không có ngăn cản.
Mà lúc này Ngụy Thường chăm chú nhìn Dạ Côn, từ tốn nói:
- Ta đại biểu lão tôn thượng, tiếp nhận khiêu chiến của ngươi.
Trong không khí tràn ngập sát ý nồng đậm.


Dạ Côn nhìn Ngụy Thường, mà Ngụy Thường cũng nhìn Dạ Côn, mang theo thi thể Thanh Quân tan biến ở trước đại sảnh.
Dạ Côn quay đầu nhìn về phía Tuyệt Thiên, mà Tuyệt Thiên tiếp xúc đến ánh mắt của Dạ Côn, trong lòng thế mà kinh ngạc...


Thầm mắng mình một tiếng, thế mà bị một thằng nhóc hù dọa, chỉ là một cái ánh mắt.
Ngụy Thường mang theo thi thể Thanh Quân về tới Vô Hư Đế Quốc...
Mà Diệp Hoa rõ ràng cũng đang đợi tin tức.
Ngồi ở bên trên vương tọa, Diệp Hoa nhìn thi thể Thanh Quân, biểu lộ bình thản không có gì lạ.


Bởi vì Diệp Hoa căn bản không quan tâm Thanh Quân chết sống, đưa Thanh Quân qua, chỉ là muốn nhìn thái độ của Dạ Côn.
Một tên Đế Quân rắm chó cũng muốn lấy Lưu Nhi, cũng không biết tự soi gương nhìn lại mình.
- Lão tôn thượng, Dạ Côn dùng một quyền giết chết người này.
Ngụy Thường chắp tay nói ra.


Tay phải Diệp Hoa hơi hơi chống đỡ cái trán, từ tốn nói:
- Đối thủ như vậy mới thú vị.
- Thuộc hạ thay lão tôn thượng tiếp nhận chiến thiếp.
Ngụy Thường cũng không nói Dạ Côn muốn đơn đấu.


- Rất tốt, bản tôn đã lâu không có gặp đối thủ ra dáng, mà A Ly cùng Lưu Nhi tìm Dạ Côn cho bản tôn, như vậy hiện tại chỉ có một loại kết quả.
Diệp Hoa chậm rãi đứng dậy.
Ngụy Thường cúi đầu chắp tay.
- Không chết không thôi!
Nói xong Diệp Hoa liền tan biến ở trên vương tọa.


Ngụy Thường nhìn lão tôn thượng tan biến, tay phải nhẹ nhàng vung lên, một đoàn khói đen bao bọc Thanh Quân, thi thể dần dần tan biến ở bên trong khói đen.
Xem ra tôn thượng đã bắt đầu nghiêm túc đối đãi chuyện này.


Mặc dù không có mệnh lệnh chính thức, nhưng nghĩ đến, lúc này lão tôn thượng hẳn là đang mưu đồ.
Bởi vì lão tôn thượng không thích trực tiếp giết kẻ địch, mà là muốn khiến kẻ địch chết trong tuyệt vọng.


Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu như Thanh Quân có thể sống sót trở về, chỉ sợ lão tôn thượng sẽ rất thất vọng, có lẽ ngay cả con mắt cũng sẽ không mở.


Giết Thanh Quân, ít nhất được lão tôn thượng coi trọng, nếu như có thể đánh bại lão tôn thượng, vậy liền có cơ hội, tiểu tử Dạ Côn kia có thể làm được không?
Ngụy Thường cảm thấy hy vọng không lớn, hoặc là nói là căn bản không có hy vọng.


Còn về tên Thanh Quân này, cho dù từ chỗ Dạ Côn sống sót trở về, cũng chỉ có một kết quả duy nhất, đó là bị mình giết.
Nếu như Thanh Quân còn sống, biết những chuyện này, nhất định sẽ ngửa đầu hò hét...


Vì sao lại đối xử với ta như vậy, trong nhà các ngươi nội đấu, có quan hệ gì với ta, nói rõ ràng là được, như thế ta sẽ không đi tìm chết.


Đoán chừng Thanh Quân là một vị bị Đế Quân chết oan uổng nhất, mặc dù tên Đế Quân này hơi yếu, ở Huyền Nguyệt đại lục, Đế Quân như thế... nhiều lắm cũng chỉ hơn Kiếm Đế một chút.
Cho nên nói... vừa rồi Côn ca một quyền liền miểu sát một tên nhân vật trên Kiếm Đế.


Nhưng Dạ Tần hiện tại còn chưa nghĩ đến vấn đề này, mà Dạ Côn tựa hồ cũng tỉnh táo lại, thầm nghĩ vừa rồi không khống chế tốt, một quyền oanh chết kẻ này.


Đọc truyện chữ Full