TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 378: Dạ Côn Đại Chiến Diệp Tử Tử (2)

- Vậy ngươi cũng không phải người tốt.
Diệp Tử Tử nhẫn nhịn nghẹn miệng.
Dạ Côn:......
- Đi xem một chút, chặt đầu cũng rất thú vị, đã lâu không có nhìn thấy tràng diện như vậy, mở màn cho cuộc chiến của chúng ta cũng không tệ.
Diệp Tử Tử vui vẻ nói ra, hoạt bát đi theo xe tù.




Dạ Côn thở dài, cũng đi theo.
Phiên chợ thành bắc, buổi sáng hôm nay đã được làm sạch, xung quanh đều là thủ vệ canh gác.
Đám người chỉ có thể đứng ở sau lưng thủ vệ quan sát, chuyện này hấp dẫn không ít người đến đây... hoàng quyền quý tộc Thái Kinh trên cơ bản đều có mặt.


Dù sao hôm nay chém Tả Tướng.
Tả Tướng như mặt trời ban trưa
Kẻ địch của Tả Tướng vỗ tay khen hay, người có quan hệ với Tả Tướng lại kinh hồn táng đảm, sợ bị liên luỵ.


Mặc dù hình thể Diệp Tử Tử nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lại có thể giết ra một đường máu, tiến lên phía trước quan sát, mà Dạ Côn theo ở phía sau, rất nhẹ nhàng.
Người xung quanh nhìn thấy tiểu nữ hài đáng yêu, cũng không nói gì, chỉ là bảo Dạ Côn chiếu cố tốt con gái của mình.


Dạ Côn cũng bị chọc cười, nếu như nàng là con gái của mình, khẳng định sẽ thổ huyết ba thước.
Chỉ thấy người của Đồng gia từ trong lồng sắt bước ra, chỉnh tề xếp hàng ở trung ương, một hàng mười người, có đến tận mười hàng, nhân số đạt đến trăm người.


Loại chặt đầu đại quy mô này, từ trước đến nay Thái Kinh chưa từng xuất hiện, hôm nay chính là lần đầu tiên.
Người xem náo nhiệt đều an tĩnh lại, bầu không khí cũng trở nên ngưng trọng.
Đồng Văn Sơn quỳ gối ở phía trước, mà trong đám người nhà họ Đồng cũng không có thân ảnh Đồng Ca.


Dạ Côn cũng không có đi chú ý điểm này, tâm tư đều đặt trên trận chiến sắp tới với Diệp Tử Tử.
Bỗng nhiên, đao phủ từ bên cạnh đi đến.
Là một tên mập mạp để râu quai nón, ôm đại khảm đao, đứng sau lưng người nhà họ Đồng...


Sau lưng mỗi người nhà họ Đồng đều có một tên đao phủ, đại đao tán phát lãnh ý, khiến cho người ta nuốt một ngụm nước bọt.
Giám trảm quan là Hữu Tướng Du Hạo Nam, lúc này đi đến chỗ chiếc bàn được đặt tạm.


- Các vị bách tính Thái Kinh, Tả Tướng đương triều mưu đồ bí mật tạo phản, Thánh Nhân hạ chỉ xử trảm cả nhà!
Du Hạo Nam hướng phía tất cả mọi người quát.
Đồng Văn Sơn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng bị đao phủ sau lưng đè xuống.


- Thánh Nhân! Ai làm người nấy chịu! Giết người nhà họ Đồng ta tính là gì!
Nam nữ già trẻ xung quanh biết mình sắp phải chết, có thút thít, có cầu xin tha thứ, có kêu oan.
Tràng diện rất là thê thảm.


Du Hạo Nam cũng không để ý tới Đồng Văn Sơn, mặc dù ngươi biết vỗ mông ngựa, cưỡi trên đầu lão tử, thế nhưng những chuyện đó có tác dụng gì cơ chứ, ngươi vẫn phải chết.
- Thời cơ đã đến! Chém!
Du Hạo Nam trầm giọng quát.


Tất cả đao phủ giơ một bình rượu lên, uống một hớp lớn, sau đó phun lên đại đao, hơi hơi đè người nhà họ Đồng xuống, đưa tay vén mái tóc lên, đừng ngăn ở trên cổ, một đao này phải gọn gàng.


Nhìn thấy tình cảnh như vậy, có vài phụ mẫu che kín mắt hài tử, nhưng tiểu hài tử vẫn vụng trộm nhìn.
Đại đao lóe lên ánh bạc!
Uống!
Đao phủ trầm giọng quát, đại đao trong tay giơ lên cao cao, ầm ầm chém xuống!


Hơn trăm cái đầu rơi xuống đất, thi thể không có đầu phun ra máu đỏ tươi, thậm chí còn bắn tung tóe lên khôi giáp của thủ vệ bên cạnh.
Làm người Thái Kinh, rất ít nhìn thấy cảnh chặt đầu, cho dù có, cũng sẽ không công khai thị chúng như thế.
Ọe!


Không ít người đều ói ra, một màn trước mắt quả thật khiến người buồn nôn.
Thái Kinh Đồng gia tại thời khắc này, toàn bộ hủy diệt, có lẽ có mấy con cá lọt lưới, nhưng người truy bắt sẽ giết ngay tại chỗ, không cần dẫn về.
Mà Diệp Tử Tử thấy cảnh này, khóe miệng lộ ra mỉm cười:


- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, nhưng không có hối hận vì đã vạch trần Đồng Văn Sơn, nếu như không vạch trần, có lẽ đến lúc đó sẽ chết càng nhiều người hơn.
Hai người từ cửa thành bắc đi ra.
- Ngươi phải chọn một nơi tốt, phong thuỷ không tệ nha.


Diệp Tử Tử hướng phía Dạ Côn trêu đùa một tiếng.
Dạ Côn từ tốn nói:
- Vậy ngươi phải theo sát ta.
Nói xong Dạ Côn liền tan biến tại chỗ, chạy nhanh.
Diệp Tử Tử nhìn Dạ Côn chạy với tốc độ cao, khóe miệng hơi hơi run rẩy, ngươi không biết bay sao? Thế mà chạy...
Côn ca thật đúng là không biết bay.


Dạ Côn cũng không biết mình chạy tới chỗ nào, nhưng hẳn vẫn còn ở trong địa phận Thái Kinh, xung quanh đều là dãy núi đứng thẳng như tiên cảnh, mây mù lượn lờ.


Lúc này Dạ Côn đứng ở trên đỉnh núi, gió nhẹ lay động áo bào trên người Dạ Côn, mà Diệp Tử Tử xuất hiện phía trên đỉnh núi cách đó không xa.
Hai người nhìn nhau...
- Đây là nơi ngươi muốn an táng ư?
Diệp Tử Tử cười nhạt nói.


Nhưng mà Dạ Côn căn bản không có nghe thấy Diệp Tử Tử đang nói cái gì, khoảng cách hai đỉnh núi có chút xa.
- Ngươi đang nói cái gì, ta không có nghe rõ, lớn tiếng chút.
Dạ Côn lên tiếng hô.
Diệp Tử Tử tựa hồ cũng không nghe thấy:
- Ngươi cho rằng không nói lời nào liền có thể tránh thoát sao?


- Ngươi đến cùng đang nói cái gì?
Hai người dùng sức hô, nhưng đều không nghe thấy.
Diệp Tử Tử hừ lạnh một tiếng, mũi chân nhẹ nhàng điểm, sơn mạch dưới chân căn bản không chịu nổi, ầm ầm sụp đổ.
Dạ Côn thấy cảnh này, vẻ mặt chăm chú chìm xuống, tiểu nữ hài này... thật rất mạnh.


Cảm giác được khí tức kinh khủng đột kích, đạo lực trong cơ thể Dạ Côn điên cuồng vận chuyển.
Chân phải hơi đạp mạnh về sau, dãy núi kịch liệt lay động.
Song khi Dạ Côn oanh ra một quyền này, sơn mạch dưới chân thế mà cũng vỡ thành từng khối.
Thân ảnh Diệp Tử Tử cũng xuất hiện.


Nắm đấm nho nhỏ đánh tới đầu Dạ Côn, nếu như Dạ Côn có tóc, khẳng định sẽ bị khí tức một quyền này thổi đến mức điên cuồng đong đưa.
Mà một quyền này của Dạ Côn cũng đánh đến đầu của Diệp Tử Tử, hai người gặp mặt liền dùng sát chiêu.


Diệp Tử Tử có thể cảm nhận được một quyền này của Dạ Côn rất mạnh mẽ, ánh mắt mang theo kinh ngạc, chiếc mũ phấn hồng trên đầu đã bị quyền phong của Dạ Côn thổi bay.
Oanh!
Quyền đầu hai người cứng đụng cứng.
Giờ khắc này toàn bộ thế giới phảng phất đều yên lặng.


Thế nhưng có thể cảm giác được không gian đang điên cuồng chấn động, chỉ thấy trung ương chỗ nắm đấm hai người giao thoa, bộc phát ra dư quang chói mắt.
Lấy hai người làm trung tâm, một cỗ sóng khí vô cùng cường đại sinh ra. Mang theo thiên địa chi khí hùng hậu khuếch tán bốn phương tám hướng.


Dãy núi xung quanh không chịu nổi cỗ sóng khí hung tàn này, dồn dập nứt ra, những nơi sóng khí đi qua đều bị san thành bình địa.
Quyết đấu loại tầng thứ này, cho dù chỉ nhẹ nhàng đối quyền, cũng sẽ sinh ra hậu quả kinh khủng.


Nếu như đây là tại Thái Kinh, cỗ sóng khí này sẽ san bằn toàn bộ Thái Kinh thành bình địa.
Lúc này thân thể Diệp Tử Tử bị chấn động bay về phía sau, mà thân thể Dạ Côn cũng rủ xuống phía dưới.
Hai người tựa hồ đều bị lực lượng của đối phương chấn đến, bay ngược ra sau.


Diệp Tử Tử rất nhanh ổn định thân thể, mà Dạ Côn không biết bay trực tiếp rơi trên mặt đất, giẫm ra một cái hố sâu to lớn.
Lúc này Diệp Tử Tử nhìn tay phải của mình, thế mà lại đang run nhẹ, đây chính là chuyện Diệp Tử Tử chưa từng thấy qua.
Phải biết!


Lực lượng của Diệp Tử Tử, ngay cả lão tôn thượng đều không dám mạnh mẽ chống đỡ.
Mà vừa rồi Dạ Côn lại đứng vững!


Đọc truyện chữ Full