Chuyện này Thất Tông Tội cuối cùng cũng biết đến, đủ loại suy đoán, vì sao năm đó lão tôn thượng thắng...
Cuối cùng đạt được một cái kết luận quỷ dị, lão tôn thượng đều kiêng kị bản thể Diệp Tử Tử.
Mỗi người trong Thất Tông Tội đều không phải là người... bao gồm lão tôn thượng Diệp Hoa ở bên trong, đều là dị tộc.
- Ăn no rồi, không ăn nổi nữa.
Diệp Tử Tử sờ lên bụng nhỏ có hơi nhô ra, bất đắc dĩ nói.
Diệp Ly sờ lên tóc xanh của Diệp Tử Tử:
- Vậy cũng không cần ăn.
- Hiếm khi được ăn món tiểu tôn thượng nấu, thật là thơm...
Diệp Ly cười cười không nói gì.
- Tiểu tôn thượng, một lúc nữa ta mượn phu quân của ngươi dùng một chút nha.
Diệp Tử Tử xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn, cười nhạt nói.
Diệp Ly nghe xong nhíu thật chặt lông mày:
- Làm sao vậy? Có chuyện gì không?
- Lão tôn thượng có lời nhắn với hắn.
Tuyệt Thiên nghe xong liền biết là Diệp Tử Tử đang gạt A Ly, nhưng Tuyệt Thiên cũng không có điểm phá.
Nhưng mà Liệt Cốt lại từ tốn nói:
- Có chuyện gì không thể nói ở đây sao?
Liệt Cốt cũng phi thường cứng rắn, căn bản không sợ Diệp Tử Tử.
- Dĩ nhiên không được, đây chính là lão tôn thượng tự mình nhắn nhủ, không thể nói cho kẻ khác nghe.
Dạ Côn cũng không muốn bọn họ khó xử, lạnh nhạt nói ra:
- Không có việc gì.
- Phu quân.
Nhan Mộ Nhi lo lắng hô, mặc dù biết phu quân ẩn giấu thực lực, nhưng làm một thê tử, phu quân có mạnh đến đâu, cũng sẽ lo lắng.
Dạ Côn vỗ vỗ mu bàn tay của Nhan Mộ Nhi, phải tin phu quân của các ngươi, cho dù trước mặt là núi cao, cũng có thể một quyền san bằng.
- Ta đột nhiên rất tán thưởng dũng khí của ngươi.
Diệp Tử Tử hướng phía Dạ Côn khẽ cười nói.
Dạ Côn không nói gì, chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy không dứt sao? Cha vợ... tất cả mọi người đều là người thông minh, ngươi một mực phái người tới, dùng phương thức trực tiếp nhất, không tẻ nhạt à, dùng đầu óc thắng đi.
Dạ Côn buông bát đũa xuống, đứng dậy nói ra:
- Đi thôi.
- Được.
Diệp Tử Tử nhẹ gật đầu.
Mà Diệp Ly một phát bắt lấy cổ tay Diệp Tử Tử, tựa hồ đang dùng ánh mắt nói với Diệp Tử Tử, không được thương tổn phu quân.
Diệp Tử Tử liếc mắt nhìn chằm chằm Diệp Ly, tránh tay Diệp Ly ra, đi theo Dạ Côn rời khỏi Dạ gia.
- Ta đi xem một chút.
Liệt Cốt cũng không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thế nhưng Tuyệt Thiên ho nhẹ một tiếng:
- Liệt Cốt, ngươi đi, chuyện sẽ chỉ càng phức tạp hơn.
Dù sao liền Diệp Ly cũng không đứng dậy, Diệp Ly làm sao không muốn đi, nhưng nếu như đi, phu quân liền không chỉ đối đầu với Diệp Tử Tử, có lẽ là toàn bộ Thất Tông Tội, hiện tại chỉ có thể dựa vào bản sự của phu quân.
Mọi người ngồi ở chỗ này chờ, là lựa chọn sáng suốt nhất, đối với Dạ Tần cũng là một loại an toàn.
Liệt Cốt nghe xong dừng một chút, cũng biết ý tứ trong đó, chậm rãi ngồi xuống.
- Ta đi xem đại ca một chút.
Dạ Tần cũng không có nhiều ý nghĩ như vậy, trực tiếp đứng dậy.
- Đệ đệ, đừng đi, chúng ta ngồi ở chỗ này chờ là được, phải tin tưởng đại ca ngươi.
Diệp Ly lên tiếng hô.
Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị lập tức kéo Dạ Tần lại, đây không phải vấn đề nhiều người ít người, hơn nữa cho dù ngươi đi, cũng không phải đối thủ.
Dạ Tần quyết định mình phải khắc khổ tu luyện hơn nữa, như thế mới có thể bảo vệ tốt đại ca, bảo vệ tốt cái nhà này.
Lúc này, Dạ Côn cùng Diệp Tử Tử đi trên đường cái thành bắc, mọi người xung quanh đều hướng phía Dạ Côn chào hỏi, dù sao hiện tại Côn ca là danh nhân Thái Kinh, là kiêu ngạo của Thái Kinh.
- Xem ra ngươi rất được hoan nghênh.
Diệp Tử Tử từ tốn nói.
- Tàm tạm.
Dạ Côn âm u nói ra.
- Như vậy đi, chúng ta đánh một trận, nếu như ngươi thắng, ta liền đứng bên phía của ngươi.
Diệp Tử Tử vẫn biết chơi như thế, kỳ thật thấy Liệt Cốt thế mà đối kháng với lão tôn thượng, trong lòng Diệp Tử Tử cũng động tâm, cảm giác quá kích thích, cuộc sống trước kia quá bình tĩnh, may mắn có Dạ Côn xuất hiện, khiến cuộc sống yên tĩnh trở nên có gợn sóng.
Dạ Côn cũng là cảm thấy chủ ý không sai, lừa hết thuộc hạ của cha vợ sang bên mình, ngẫm lại còn rất kích thích đây.
- Vậy nếu như ta thua thì sao?
Dạ Côn hỏi.
- Ngươi thua, vậy liền mất mạng.
Diệp Tử Tử hoạt bát cười nói, còn cầm lấy con rối chơi đùa một thoáng, bình tĩnh nói ra lời như thế.
Dạ Côn nghe xong dừng một chút, cha vợ mong muốn mạng của mình, mình đã lấy của cha vợ thứ gì?
Hai đứa nữ nhi bảo bối.
Diệp Tử Tử thả con rối trong tay ra, ngữ khí trở nên băng lạnh:
- Nhìn người xung quanh đi, ta muốn giết bọn họ, chỉ trong một ý nghĩ, ngươi không muốn đánh cũng được, ta sẽ giết tới khi ngươi muốn đánh mới thôi.
- Ngươi thích giết người như vậy sao?
Dạ Côn chất vấn.
- Có chứng bắt buộc, ta quả thật thích giết người, cái loại cảm giác này rất tốt.
Con ngươi Diệp Tử Tử dần dần biến thành màu đỏ, chuyện này khiến Dạ Côn cảm thấy nặng nề, nhưng rất nhanh Diệp Tử Tử lại khôi phục như thường.
- Được, ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi.
Dạ Côn âm u nói ra.
- Ta thích những người sảng khoái như vậy, dù sao ngươi thắng ta, vẫn rất chiếm tiện nghi, lão tôn thượng nhất định sẽ giận không nhẹ.
Ở trong mắt Diệp Tử Tử, đây chỉ là chơi...
Dạ Côn cảm thấy câu nói này có lý, nhưng nếu là thuộc hạ của cha vợ, chắc hẳn thực lực cũng không quá yếu đi.
Không biết dùng thực lực của mình có thể chiến thắng hay không.
- Chuyển sang nơi khác.
Dạ Côn dĩ nhiên sẽ không lựa chọn đánh nhau ở Thái Kinh, phải chọn một chỗ không có ai để đánh.
- Được, chuyển sang nơi khác.
Diệp Tử Tử không có cự tuyệt, mục đích chính là đánh một trận với Dạ Côn, thuận tiện lại giết...
Như vậy mình dễ chịu, lão tôn thượng cũng dễ chịu, sự tình cũng được giải quyết tốt đẹp.
Nhưng vào đúng lúc này, đám người đột nhiên bắt đầu chuyển động.
- Nhanh đến khu chợ thành bắc, cả nhà Đồng gia sắp bị chém đầu!
- Cái gì? Nhanh như vậy? Hôm qua mới bắt người, hôm nay liền chặt?!
- Này người nhà họ Đồng cũng rất thảm, thế mà bị Thánh Nhân chặt đầu thị chúng.
Mọi người ngươi một câu, ta một câu.
Mà nơi xa có xe tù đi tới, tất cả mọi người bị nhốt ở trong lồng, quần chúng bên đường hoặc là nhổ nước miếng, hoặc là ném cơm thiu qua.
Dẫn đầu dĩ nhiên chính là Đồng Văn Sơn, cựu Tả Tướng Thái Kinh.
Ngẫm lại buổi sáng ra cửa còn rất phong quang, đảo mắt liền biến thành tù nhân, khiến cho người ta thổn thức không thôi.
Lúc này vẻ mặt Đồng Văn Sơn uể oải, cúi đầu, vô số lá rau hô dính trên đầu Đồng Văn Sơn, thậm chí còn có vài vật thể bất mình.
Đồng Văn Sơn tựa hồ có thể cảm nhận được ánh mắt của Dạ Côn, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái đầu trọc kia...
Nguyên bản Đồng Văn Sơn đã uể oải đột nhiên trở nên kích động lên:
- Dạ Côn tiểu nhi! Cho dù chết lão tử cũng sẽ không bỏ qua ngươi! Lão tử nguyền rủa cả nhà ngươi chết hết sạch! Thê tử chạy hết! Cả một đời không có tóc!
Nguyền rủa thật độc ác, thế mà rủa Dạ Côn không có tóc.
Chuyện này khiến mọi người xung quanh càng thêm hung mãnh, thậm chí có người chạy đến đi tiểu vào xe ngựa, nhưng lại bị thủ vệ kéo xuống...
- Dạ Côn, những người này đều là ngươi làm hại sao?
Diệp Tử Tử tò mò hỏi.
- Xem như thế đi.
Dạ Côn không có giảo biện, dù sao Côn ca cũng là nam nhân đàng hoàng, nam nhân có sao nói vậy.