- Đừng đừng đừng đại ca, các nàng đều sắp dậy rồi, thấy được không tốt.
Dạ Tần lập tức bảo vệ lồng ngực, không để đại ca đạt được.
Dạ Tần thấy thần thái đại ca có chút kỳ quái, tò mò hỏi:
- Đại ca, sao hôm nay cảm giác ngươi là lạ?
- Đệ đệ, đại ca hỏi ngươi một chuyện.
- Đại ca cứ hỏi.
- Ngươi có thể tiếp nhận thê tử lớn hơn bao nhiêu?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Dạ Tần có chút nghi hoặc, tại sao đại ca lại hỏi vấn đề như vậy, bất quá y vẫn nghiêm túc trả lời:
- Giống Nhị Nhị là được rồi.
- Vậy nếu như có loại lớn hơn ba trăm đưa tiên đan, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?
- Ách... hẳn là sẽ lễ phép cự tuyệt đi.
Dạ Côn:......
- Phu quân, các ngươi đang nói chuyện gì thế?
Chỉ thấy Diệp Ly cười mỉm đi tới.
Dạ Côn lập tức cười nói:
- Không có gì, chúng ta đang trò chuyện vấn đề tu luyện, đúng không đệ đệ.
- Đúng đúng đúng, trò chuyện tu luyện, đại ca ngươi tu luyện tới đâu rồi?
- Ách... đại ca cũng không biết.
Diệp Ly hừ một tiếng, đi vào trong nhà bếp.
Dạ Côn cùng Dạ Tần thở phào một hơi:
- Đại ca, có phải tẩu tẩu che giấu tuổi tác hay không, kỳ thật căn bản cũng không phải là mười sáu, mà là mười tám, lớn hơn đại ca hai tuổi.
Nếu như chỉ lớn hơn hai tuổi, Côn ca ta còn có thể tiếp nhận, chỉ sợ là lớn hai vạn tuổi.
Ngươi thử nghĩ một chút, thê tử hơn hai vạn tuổi, ở bên cạnh nũng nịu, cái loại cảm giác này có phải có thể khiến toàn thân run lên, ngay cả đầu ngòn chân cũng tê dại.
Đồ ăn sáng vẫn như cũ.
- A, hôm nay Mộ Nhi tẩu tẩu đi đâu rồi?
Tử Yên thấy Nhan Mộ Nhi không tại, tò mò hỏi.
Dạ Côn khẽ cười nói:
- Mộ Nhi trở về thăm nhũ mẫu, qua mấy ngày liền trở lại.
- Côn ca, một mình Mộ Nhi tẩu tẩu ra ngoài, có thể gặp nguy hiểm hay không?
Nguyên Chẩn lo lắng hỏi.
- Không có việc gì, Mộ Nhi tẩu tẩu các ngươi thông minh như vậy, sao có thể gặp nguy hiểm đây.
Dạ Côn cảm thấy Mộ Nhi vẫn rất thần bí.
Sau khi ăn xong, hai huynh đệ tiếp tục mặc áo giáp thanh đồng ra cửa, sự tình vẫn phải làm.
Mà sau khi hai huynh đệ ra cửa, một tên mập lén lén lút lút theo ở phía sau, mặt mũi tràn đầy râu ria.
Người này chính là Hồng Mụ.
Làm một sát thủ chuyên nghiệp, ngụy trang cũng là một loại kỹ năng, tỷ như giả dạng làm một tên nam nhân mập mạp.
Hai huynh đệ vừa đi vừa nói chuyện trời đất, không có phát hiện Hồng Mụ ở sau lưng, dù sao người trên đường nhiều như vậy, muôn hình muôn vẻ đều có.
Rất nhanh, hai người liền tụ hợp với Quan Thanh, còn có Hồn Thí Thiên.
Hồng Mụ cảm thấy, ban ngày còn không phải thời điểm xuất thủ, xem ra chỉ có chờ đến tối mới được.
Như vậy thì buổi tối hôm nay sẽ ra tay!
Cho dù phải dùng mọi cách, cũng phải giết chết Dạ Côn.
Một ngày này không có phát sinh đại sự gì, ít nhất trong phiên trực của Côn ca, không có người chết đã là một kỳ tích.
Lúc sắc trời ảm đạm, Dạ Côn cùng Dạ Tần liền trở về nhà, đây đương nhiên là đề nghị của Dạ Côn...
Bởi vì ngày mai chính là sinh nhật của đệ đệ, cho nên Dạ Côn định cho đệ đệ một kinh hỉ.
- Đệ đệ, xới cho đại ca một chén cơm, nhiều một chút.
Trong lúc ăn tối, Dạ Côn đột nhiên hướng phía Dạ Tần hô.
Dạ Tần hơi sững sờ, trước kia cũng không thấy đại ca bảo mình xới cơm, cũng không có hỏi cái gì, Dạ Tần tiếp nhận bát liền đi vào nhà bếp.
Trông thấy đệ đệ rời đi, Dạ Côn lén lén lút lút nói ra:
- Các vị, qua giờ Tý buổi tối hôm nay, chính là sinh nhật của đệ đệ.
Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị đương nhiên biết, bất quá tò mò đại ca muốn làm gì.
- Côn ca, có phải muốn cho Tần ca một bất ngờ lớn không.
Phong Điền tò mò hỏi, đã ngửi được một cỗ mùi vị khác thường.
Dạ Côn nhẹ gật đầu nói ra:
- Không sai, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ chuẩn bị một món quà đặc biệt, bố trí đại sảnh một chút.
Dạ Côn cũng muốn giúp đệ đệ cao hứng, dù sao gần đây phát sinh rất nhiều chuyện, cũng may cơ sở tình cảm hai huynh đệ tốt, nếu như không tốt, huynh đệ liền sẽ bất hoà.
Lúc đầu mình nói muốn giúp đệ đệ dương danh, nhưng cuối cùng biến thành mình dương danh, đệ đệ đáng thương, chỉ có thể biến tướng giúp đệ đệ vui vẻ.
Lúc này, Diệp Ly cho ra đề nghị, Dạ Côn cảm thấy loại phương pháp này không tệ, có thể áp dụng.
Diệp Tử Tử cũng cảm thấy thú vị, kỳ thật hai huynh đệ này còn rất biết chơi.
Tuyệt Thiên biểu thị nhàm chán, đánh chết Tuyệt Thiên ta cũng sẽ không tham gia.
Làm một phần tử của Dạ gia, vậy liền phải tham dự, ngay cả Phi Tuyết quét rác cũng không ngoại lệ.
Ăn cơm xong, mọi người liền trở về phòng.
Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị nhận nhiệm vụ ngăn chặn Dạ Tần, mà những người khác vụng trộm bố trí đại sảnh, Dạ Côn cảm giác đệ đệ thấy cảnh này, khẳng định sẽ khóc ròng ròng, ôm mình gào khóc lớn, sau đó liền nói, đại ca... ta rất cảm động, chúng ta là hảo huynh đệ, chính là loại cả đời kia.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dạ Côn đều bắt đầu cười ngây ngô.
- Nhìn Côn ca, lại phát bệnh.
Nguyên Chẩn thấp giọng nói ra.
Diệp Tử Tử ở bên cạnh hỗ trợ treo đồ vật, nhìn Dạ Côn cười ngây ngô, khẽ thở dài một tiếng:
- Xem ra bệnh không nhẹ.
- Hừ.
Tuyệt Thiên hừ một tiếng, lúc nữa nhất định không tới.
Liệt Cốt cũng rất phấn khởi, ở trong Vô Hư Đế Quốc đã lâu, sau khi đến đây liền cảm giác được mọi thứ đều mới mẻ, tựa như tân sinh.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu đứng ở bên cạnh chỉ huy.
- Đông Tứ, y phục đã chuẩn bị xong chưa?
Dạ Côn hướng phía Đông Tứ hỏi.
- Đều đã chuẩn bị xong.
Dạ Côn rất hài lòng, hiệu suất làm việc của Đông Tứ vẫn rất cao.
- Phu quân, hầu như đều đã làm xong.
Diệp Ly nhìn đại sảnh, trong lòng rất hài lòng.
Chỉ thấy toàn bộ đại sảnh treo đầy sao băng, đây là một loại đồ vật lập loè phát sáng, chỉ cần rót đạo lực vào liền có thể phát sáng.
Giá cả sao băng cũng không rẻ, cộng thêm còn phải rót đạo lực vào mới có thể phát sáng, rất ít người dùng... cũng chỉ có ngày lễ sử dụng.
Mà sao băng trong đại sảnh hợp thành sáu chữ to "Dạ Tần sinh nhật vui vẻ", ở trên xà nhà cũng có treo, đúng là đẹp ngây người.
- Nương tử, không tệ... có ánh mắt.
Dạ Côn không thể không khen ngợi thê tử.
- Hừ.
Diệp Ly yêu kiều hừ một tiếng, xem ra còn đang tức giận.
Dạ Côn cười cười, hôm nay thê tử thật giận rồi, bất quá vẫn có một việc muốn hỏi thê tử.
- A Ly, ta có chuyện không biết có nên hỏi hay không.
- Không hỏi thì tốt hơn, miễn lại chọc tức ta.
Diệp Ly vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, rất không vui, tuổi hơi lớn thì có làm sao, dáng người cũng không xuống cấp mà.
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Nương tử, bộ dáng này của nàng là biến ra ư?
- Dạ Côn!
Diệp Ly hai tay chống nạnh.
Mọi người nhìn lại, Dạ Côn hắc hắc hai tiếng:
- Không có việc gì, không có việc gì, chỉ đùa giỡn với thê tử một chút.
Diệp Ly thở phì phì quay đầu đi chỗ khác, vừa rồi kém chút bị tức chết.
Bên ngoài Dạ gia, hàn phong gào thét.
Một thân ảnh mập mạp bay vèo vèo trên nóc nhà, y phục dạ hành kéo căn, vì không để cho y phục dạ hành rách, bước chân Hồng Mụ đều rất cẩn thận, sợ tê một tiếng, rách....
Nhìn Dạ phủ cách đó không xa, Hồng Mụ nhe răng cười, Dạ Côn!
Tối hôm nay là tử kỳ của ngươi!