Bất quá Hồng Mụ cũng không có lập tức xuất kích, mà là đang chờ... đến giờ Tý.
Thân là một tên sát thủ chuyên nghiệp, giờ Tý là lúc người ta mệt mỏi nhất, lúc này tỷ lệ đánh lén thành công tăng đến năm phần.
Nghe tiếng hô của người gõ canh, Hồng Mụ ở bên ngoài cóng đến run lẩy bẩy, biết thế không đến sớm như vậy.
Ban đầu y phục dạ hành khá nhỏ, bên trong cũng không có mặc thêm y phục chống lạnh.
Hắc xì!
Hồng Mụ trốn ở trong hẻm nhỏ hắt hơi, lập tức chà hai tay, vận chuyển đạo lực trong cơ thể mới dễ chịu hơn.
Mà ở trong Dạ gia, mọi người cũng đang chờ giờ Tý đến.
Hơn nữa toàn bộ mặc đại hồng bào chúc mừng, làm giống như thành hôn vậy.
Nhất là Diệp Lưu... cứ cảm thấy mình sắp lập gia đình rồi vậy, khuôn mặt nhỏ có chút phiếm hồng.
Thấy sắp đến giờ Tý, Dạ Côn dẫn mọi người vào trong đại sảnh.
- Tuyệt Thiên, lúc nữa đừng quên rót đạo lực vào.
Dạ Côn vẫn đến nhắc nhở Tuyệt Thiên một chút.
Tuyệt Thiên trầm giọng nói ra:
- Ta biết rồi.
- Cũng không biết đợi chút nữa Tần ca sẽ có biểu lộ thế nào.
Nguyên Chẩn đã không kịp chờ đợi muốn nhìn biểu lộ của Tần ca.
Phong Điền khẽ cười nói:
- Ta cảm thấy Tần ca sẽ khóc nhè.
Liệt Cốt thở dài một tiếng:
-
Ai, ta lại không có phúc khí như vậy.
Diệp Ly cũng rất tò mò, nếu như là sinh nhật của mình, phu quân sẽ an bài tỉ mỉ như vậy sao?
Không đúng! Phu quân còn chưa từng hỏi qua, thật giận a...
Căn bản không yêu ta, hừ.
Lúc này, Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên lén lút chạy tới.
- Đệ muội, đã chuẩn bị tốt chưa?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Ừm, đều đã chuẩn bị tốt rồi.
Trưởng Tôn Nhị lén lút nói ra.
Diệp Ly đưa y phục cho nhị nữ:
- Đi vào hậu đường đổi y phục đi.
Lúc này Dạ Tần nằm ở trên giường, vừa mới mơ mơ màng màng ngủ, thê tử lại nói đại ca ở trong đại sảnh chờ mình.
Đến cùng nói là đại ca đang chờ mình, hay là nói tẩu tẩu đang chờ mình...
Không có nghe rõ a.
Nửa đêm canh ba, nếu như tẩu tẩu đang chờ mình... trời ạ, đây không phải sẽ khiến đại ca hiểu lầm sao? Được rồi được rồi... vẫn là chớ đi.
Bất quá hai người bọn họ canh ba rời phòng làm gì?
Theo âm thanh gõ mõ cầm canh truyền đến, giờ Tý đã đến!
Tất cả mọi người lập tức hưng phấn lên, chờ lúc nữa chỉ cần sao băng sáng lên, liền có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đệ đệ.
Nhưng mà Hồng Mụ trốn ở trong ngõ nhỏ, cũng nghe thấy âm thanh gõ mõ.
Giờ Tý đã đến, để mạng lại đi!
Dạ Côn!
Chỉ thấy Hồng Mụ cao cao nhảy lên, mặc dù béo, nhưng lại rất linh hoạt.
Cho nên tổng kết ra một câu, Hồng Mụ là một tên mập mạp linh hoạt.
Hồng Mụ nhảy lên thật cao nhìn thấy Dạ phủ đen như mực, trực tiếp ầm ầm hạ xuống, đứng ở trước đại sảnh.
Hắc hắc hắc... đám ngớ ngẩn, đoán chừng đều đang ngủ đi, một chút cảnh giác đều không có, có đối thủ như vậy, đối với mình cũng là một loại vũ nhục.
Tuyệt Thiên nhìn thấy bóng người, tay phải nắm lấy một vật thể bất minh, bất đắc dĩ quán thâu đạo lực.
Chỉ thấy toàn bộ đại sảnh đen kịt trong nháy bừng sáng, sáng đến mức chói mù con mắt Hồng Mụ.
- Kinh hỉ hay không, bất ngờ không, bắn hắn.
Dạ Côn lớn tiếng cười nói, sau đó giơ ống tròn trong tay lên, dùng sức đẩy.
Một cỗ chất lỏng màu trắng không rõ bắn về phía Hồng Mụ.
Nhìn một chút, Liệt Cốt hung tàn nhất, ống tròn trong tay lớn gấp đôi người khác, chất lỏng màu trắng bắn ra đều rất to rất đậm cái chủng loại kia.
Chỉ thấy Hồng Mụ lập tức biến thành mập mạp màu trắng, cả người ngốc ngay tại chỗ.
Hồng Mụ lập tức liền đẩy ngã ý nghĩ trước đó, hành tung của mình thế mà bị phát hiện. Dạ Côn đã sớm bố trí bẫy rập mai phục, bất cẩn rồi, quá xem thường tiểu tặc Dạ Côn rồi!
Trước đó ở hoa lâu vừa nhìn liền biết hắn không phải người tốt, thế mà uống hoa tửu bá vương.
Đám chất lỏng màu trắng này nhất định là độc! Chủ quan! Quá bất cẩn!!!
- Ngừng ngừng ngừng!!!
Dạ Côn tranh thủ thời gian hô.
Mọi người quá hưng phấn, rất lâu không có chơi như vậy.
Cũng may Dạ Tần thông minh, biết không đến, nếu như đến... nhất định sẽ rất thảm a.
- Đệ đệ sao lại mập như vậy.
Dạ Côn nhìn mọi người tò mò hỏi.
Nguyên Chẩn nhỏ giọng nói ra:
- Đúng vậy đó Côn ca, hình thể Tần ca không có khoa trương như vậy.
- Vừa rồi ta loáng thoáng nhìn thấy, là một người mập mạp mặc y phục dạ hành.
Phong Điền nói nhỏ.
- Chẳng lẽ là thích khách?
Trưởng Tôn Nhị trầm giọng nói ra.
Diệp Tử Tử thả ống tròn trong tay ra, thì thào nói:
- Không có tên thích khách nào ngu như vậy đi.
Hồng Mụ bị tức đến run lẩy bẩy, lại đẩy ngã ý nghĩ trước đó, nguyên lai bọn hắn căn bản không biết, mình đánh bậy đánh bạ đụng phải.
Lau mắt, nhìn sáu chữ lớn kia.
Hôm nay lại là sinh nhật của Dạ Tần!!!
Mọi người thấy mập mạp trong đống chất lỏng mày trắng lộ ra một đôi mắt, không biết vì sao, nhìn rất buồn cười.
Nhưng mà lúc này Dạ Tần đột nhiên đi tới, thật ra là không yên lòng thê tử, canh ba nửa đêm.
Mọi người nhìn về phía Dạ Tần, cuối cùng có thể khẳng định, làm nhầm người.
Thật xấu hổ, quá không lễ phép với vị thích khách này rồi.
Mà Dạ Tần thấy sáu chữ to kia, rốt cuộc biết thê tử đang chơi trò gì, đây nhất định là chủ ý của đại ca.
Thật cảm động.
Bất quá mập mạp màu trắng bên cạnh là thế nào?
Chẳng lẽ là con hát đại ca mời đến trợ hứng? Nhìn rất khôi hài nha.
- Đại ca, các ngươi... ta thật là...
Tâm tình Dạ Tần lúc này không cp cách nào so sánh, hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt.
Dạ Tần tiếp tục nói:
- Đại ca thật dụng tâm, thế mà mời con hát tới trợ hứng, quá phí kim tệ.
Mọi người:......
Đệ đệ, ngươi đang vũ nhục một tên sát thủ chuyên nghiệp.
Ngẫm lại sát thủ lúc này, trong lòng khẳng định rất khó chịu đi.
Hồng Mụ giận đến mức bộ ngực lên xuống chập trùng, tên Dạ Tần này thế mà xem mình là con hát!
Hồng Mụ ta là con hát các ngươi có thể mời đến sao?
Chỉ thấy Dạ Tần đi đến trước mặt Dạ Côn, ôm chặt lấy Dạ Côn:
- Đại ca, cám ơn ngươi.
Mặc dù không biết tình huống thế nào, nhưng mục đích vẫn đạt được.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Dạ Tần:
- Thế nào, đại ca an bài như thế nào?
- Quá vui, cảm ơn mọi người.
Dạ Tần hướng phía mọi người chắp tay, cuối cùng còn hướng lấy Hồng Mụ chắp tay:
- Đã trễ như vậy còn tới trợ hứng, khổ cực.
Hồng Mụ:......
Ngươi lại dám xem Hồng Mụ ta là con hát, chỉ thấy Hồng Mụ trầm giọng vừa quát.
Chất lỏng màu trắng trên người lập tức chấn khai, lộ ra dạ phục màu đen, có lẽ vừa rồi lúc gầm thét động tác dưới hông hơi lớn, cho nên...
Tê một tiếng...
Đã vỡ ra.
Ha ha ha ha...
Mọi người nhất thời phá lên cười.
Dạ Tần vịn bả vai đại ca:
- Đại ca, con hát tìm từ chỗ nào, sắp cười chết ta rồi.
Dạ Côn đã cười đến thở không ra hơi:
- Ta cũng không biết con hát từ đâu tới, buồn cười là được rồi.
- Ha ha ha ha.
Hồng Mụ khó có thể tin nhìn mấy người trước mắt, bọn hắn thế mà đang cười nhạo Hồng Mụ ta! Đúng là không muốn sống nữa rồi!