Nhìn Diệp Lưu ngượng ngùng, Dạ Côn cũng có chút động tâm, Diệp Lưu quả thật rất giống Ly Nhi.
Đáng tiếc còn chưa xuất giá, còn chưa thể ôm đi ngủ, đáng tiếc.
Côn ca vẫn rất thành thật, ít nhất còn biết bảo vệ tốt chính mình.
Nhưng Côn ca có lẽ không nghĩ tới, mình đã bị điếm ô... nếu như biết, nhất định sẽ hô to thê tử xảo quyệt.
- Lưu Nhi, chúng ta còn chưa thành hôn, không thể ngủ cùng một chỗ được.
Dạ Côn chững chạc đàng hoàng nói ra.
Nhưng bây giờ, chỉ cần là nam nhân, nhìn thấy biểu lộ thẹn thùng của Diệp Lưu liền biết, nhất định sẽ không cự tuyệt, cơ hội tốt như vậy lại không cần.
Diệp Lưu nghe Dạ Côn nói thế cũng sửng sốt một chút, nghi ngờ nhìn về phía tỷ tỷ.
Diệp Ly cũng rất bất đắc dĩ, phu quân quá thành thật.
Nhưng mà nói như thế liền giận, rõ ràng là ngươi lôi kéo tới, hiện tại còn nói như vậy...
Dạ Côn thấy Diệp Lưu không có phản ứng, cẩn thận nói ra:
- Lưu Nhi, tháng ngày của chúng ta còn dài, cũng không cần gấp gáp nhất thời, có đúng không.
Lời nói này giống như Diệp Lưu rất gấp vậy.
- Hừ ~
Diệp Lưu yêu kiều hừ một tiếng, quay người liền rời đi.
Nhìn Diệp Lưu thế mà sinh khí rời đi, Dạ Côn nghi hoặc nhìn về phía Diệp Ly:
- Ly Nhi, sao muội muội nàng lại giận rồi?
- Thế này còn không sinh khí, vậy không phải là nữ nhân.
Diệp Ly lắc đầu, rất là bất đắc dĩ.
Bất quá nhân phẩm phu quân vẫn rất tốt, không phải loại nam nhân nhìn thấy nữ nhân liền bước không ra chân kia.
- Haiz, Lưu Nhi cũng thật là, không phải chỉ không ngủ chung với nhau thôi ư, liền tức giận, Ly Nhi, có phải ta quá ưu tú hay không.
Diệp Ly:......
Phu thê hai người nằm trên giường, Dạ Côn không ngủ được, mặc dù hôm nay bắt một người, cũng biết một ít chuyện, nhưng không có bắt đến lão đại, căn bản vô dụng.
Giết Hồng Mụ cũng chỉ muốn bức ra lão đại, hoặc là khiến vị chủ nhân này phái ra người mạnh hơn tới, có lẽ sẽ biết được càng nhiều.
- Phu quân, vừa rồi ngươi gạt người.
Diệp Ly nằm ở bên cạnh Dạ Côn thì thào nói ra.
- Ách... kế hoạch luôn không đuổi kịp biến hóa.
Dạ Côn tìm một cái cớ vô cùng xảo diệu.
Diệp Ly yêu kiều hừ một tiếng:
- Phu quân, ngươi càng lúc càng giống cha ta.
- Giống gì?
- Cha.
- Ai.
Diệp Ly:......
- Đánh chết ngươi.
- Ha ha ha.
Xem ra Côn ca không chỉ muốn làm phu quân, còn muốn làm cha, chậc chậc chậc.
Một bên khác, Nhan Mộ Nhi phi tốc hướng về phía Mê Vụ Sâm Lâm, tin tức này nhất định phải báo cho sư phụ biết mới được.
Lúc này Nhan Mộ Nhi đã về tới Mê Vụ Sâm Lâm, đối với Mê Vụ Sâm Lâm, Nhan Mộ Nhi phi thường quen thuộc.
Đi vào một cái hang núi, nhìn xung quanh, thẳng vào trong sơn động.
Nhưng mà Nhan Mộ Nhi không có phát hiện, ở bên cạnh còn có Đát Từ lúc trước Dạ Côn phái tới.
Đát Từ sớm đã phát hiện cái sơn động này có dị thường, nhưng một mực không có đi vào, sợ đả thảo kinh xà.
Chẳng qua là khiến Đát Từ ngàn vạn không nghĩ tới, trong lúc mình cân nhắc có nên trở về hay không, thế mà phát hiện... sư mẫu đến rồi!
Chuyện này khiến Đát Từ nghi hoặc không thôi, sư mẫu làm sao lại tới Mê Vụ Sâm Lâm, lúc này sư mẫu không phải đang ở Thái Kinh sao?
Hơn nữa nhìn biểu tình sư mẫu tựa hồ rất gấp.
Mặc dù nhìn Nhan Mộ Nhi đi vào, nhưng Đát Từ vẫn không có đi theo vào, bởi vì Đát Từ cảm giác, chỉ cần bước vào, liền sẽ bị phát hiện.
Bởi vì bên trong có một người cường hãn vô cùng, chính xác mà nói, hẳn không phải là người.
Là một đầu yêu!
Bên trong Mê Vụ Sâm Lâm thế mà còn ẩn giấu yêu ma, chuyện này khiến Đát Từ càng nghi ngờ hơn.
Có lẽ Mê Vụ Sâm Lâm ẩn giấu đi thiên đại bí mật, phải cẩn thận mới được.
Bởi vì từ hiện tại xem ra, sư mẫu rất có vấn đề!
Nhan Mộ Nhi đi vào hang núi, diện tích hang núi không lớn, nhưng Nhan Mộ Nhi đi đến bên cạnh vách đá, đưa tay đặt trên vách đá, trên vách đá lập tức lấp lánh ra ánh sáng óng ánh.
Toàn bộ vách đá thoạt nhìn như nước chảy, Nhan Mộ Nhi nhìn bên ngoài sơn động một chút, luôn cảm giác có người đang nhìn mình.
Nhan Mộ Nhi không có nghĩ quá nhiều, trực tiếp xuyên qua vách đá, mà khi Nhan Mộ Nhi xuyên qua, vách đá lại khôi phục như thường.
Nhan Mộ Nhi xuyên qua vách đá, trước mắt hiện ra một mảnh thế giới mới.
Ánh nắng tươi sáng, chim hót hoa nở, linh điểu thành đoàn bay qua đỉnh đầu, âm thanh thác nước ào ào tại vang lên bên tai, tựa như ngoại đào nguyên.
Đây rõ ràng chính là một cái tiểu thế giới.
Người có thể chế tạo ra tiểu thế giới, rất rất ít rất ít!!!
Nhưng sư phụ Nhan Mộ Nhi lại làm được.
Tiểu thế giới này cũng không phải rất lớn, ở trung ương có một căn nhà gỗ, xung quanh nước suối chảy xuôi, bước qua mảnh đã vụn, Nhan Mộ Nhi hơi cúi đầu, bởi vì sư phụ bế quan ngay ở chỗ này.
Mình vụng trộm chạy ra ngoài, sư phụ hẳn không có phát hiện đi.
- Còn biết trở về ư.
Trong lúc Nhan Mộ Nhi tưởng rằng sư phụ không biết, âm thanh của sư phụ lại truyền từ trong nhà gỗ ra, đây là một giọng nữ rất dễ nghe, nhưng ngữ khí lại rất nghiêm khắc.
Nhan Mộ Nhi vẫn rất sợ hãi sư phụ, lập tức nghiêng ngã trên mặt đất:
- Sư phụ.
- Vừa mới tu thành hình người liền chạy đi, cái tính cách ham chơi này của con bao giờ mới sửa được!
- Sư phụ, đồ nhi biết sai.
Nhan Mộ Nhi mau chóng nhận sai, nếu như bị sư phụ phạt, mình liền thảm rồi...
Chỉ thấy cửa nhà gỗ bị mở ra, một nữ tử điểm nhẹ bước chân đi ra.
Tướng mạo nữ tử cực đẹp, mặt như hoa đào, da thịt như mỡ dê, đôi mắt đẹp phảng phất có thể hiểu rõ mọi chuyện trên đời, một thân pháp bào màu xanh cũng không che giấu được cái tư thái kia.
- Thân thể này của con cũng không tồi.
Nữ tử nhìn Nhan Mộ Nhi một chút, vẫn khá hài lòng với thân thể đồ nhi chọn.
- Đúng vậy, sư phụ xinh đẹp như thế, đồ nhi không tìm một người xinh đẹp, làm sao xứng với sư phụ đây.
- Ăn nói đưa đẩy.
Nữ tử lạnh giọng nói ra.
Nhan Mộ Nhi nhẫn nhịn nghẹn miệng, lần nữa cúi đầu xuống.
Bỗng nhiên nữ tử sầm mặt lại, nghiêm nghị:
- Con ở bên ngoài làm gì?!
Nhan Mộ Nhi bị sư phụ quát giật nảy mình, nơm nớp lo sợ nói ra:
- Đồ nhi không có làm gì cả.
- Không có làm cái gì? Hoàn bích chi thân của con đâu! Con tưởng sư phụ bị mù à!
- Con...
Nhan Mộ Nhi không biết nên giải thích như thế nào.
Nữ tử đi đến trước mặt Nhan Mộ Nhi, nâng bàn tay lên.
Nhan Mộ Nhi nhắm mắt lại, chuẩn bị tiếp nhận sư phụ giáo huấn, thế nhưng đợi một hồi, cũng không thấy sư phụ hạ thủ.
- Ta thật không nên thả con ra ngoài!
Nữ tử trầm giọng nói ra.
- Sư phụ, đồ nhi thích một người.
Nữ tử biết ngay là như thế, mặc dù thực lực đồ nhi không tệ, nhưng tâm trí lại giống như tiểu hài tử, rất dễ bị lừa gạt.
Mà nam nhân trong nhân loại, cái miệng giống như được khai quang, vừa lừa liền dính.
- Sư phụ, hắn là một người tốt, con cam đoan.
- Con thật khiến vi sư thất vọng! Vi sư dạy con thế nào? Con thế mà làm ra chuyện như vậy!
- Sư phụ, là con cam tâm tình nguyện.
- Mặc kệ con có nguyên nhân gì! Từ giờ trở đi! Không được phép rời khỏi nơi này!
Nghe thấy không thể rời đi, Nhan Mộ Nhi liền gấp.