- Sư phụ, vì sao không thể rời đi, con...
Nhan Mộ Nhi trực tiếp đứng lên, tựa hồ muốn phản kháng.
Phải biết, trước kia Nhan Mộ Nhi chưa từng ngỗ nghịch với sư phụ, nhiều nhất cũng chỉ là nũng nịu mà thôi.
Đây là lần đầu tiên nàng phản kháng.
Chuyện này khiến nữ tử sửng sốt một chút, vẻ mặt lập tức chìm xuống:
- Ta nói không cho chính là không cho.
- Không!
- Con nói lại lần nữa xem!
Nữ tử lạnh giọng quát.
- Con không muốn!
Ầm!
Thân thể mềm mại của Nhan Mộ Nhi lập tức bay ra ngoài, rơi thẳng xuống dưới thác nước, nữ tử lạnh giọng nói ra:
- Ngươi tốt nhất yên tĩnh một chút, chờ con nghĩ thông suốt lại nói chuyện với vi sư.
Lúc này Nhan Mộ Nhi bị sư phụ giam cầm ở dưới thác nước, thác nước lao nhanh điên cuồng xối lên đỉnh đầu Nhan Mộ Nhi.
- Con muốn đi ra ngoài!
Nhan Mộ Nhi la lớn.
Nữ tử kém chút tức ngất đi.
Lúc này mới đi ra mấy tháng, liền bị một tên nam nhân mê hoặc.
Hơn nữa còn bị mê đến thần hồn điên đảo, thậm chí không tiếc phản kháng lại sư phụ.
Trước đó thật không nên để cho nó ra ngoài.
Thời gian ròng rã ba ngày, Nhan Mộ Nhi đều không lên tiếng, bị thác nước điên cuồng tẩy lễ.
Cửa nhà gỗ từ từ mở ra, nữ tử cuối cùng ra tới, nhìn Nhan Mộ Nhi bên trong thác nước, chậm rãi đi tới.
- Nghĩ thông suốt chưa.
Nữ tử đứng ở bên cạnh nhàn nhạt hỏi.
Nhan Mộ Nhi mở mắt, nhẹ nói ra:
- Sư phụ, lần này con trở về thật ra là muốn nói với người một chuyện.
- Nếu như con muốn cùng nam tử kia song túc song phi, vậy thì đừng nói, không thể nào.
Nữ tử từ tốn nói.
Nhan Mộ Nhi không lên tiếng, trầm giọng nói ra:
- Có mấy người muốn đạt được chỗ tốt từ Mê Vụ Sâm Lâm.
Nữ tử nghe xong nhăn mày ngài lại, nhàn nhạt hỏi:
- Làm sao con biết.
- Phu quân tra được, những người kia ẩn trong triều đình Thái Kinh, Mê Vụ Sâm Lâm đến cùng có thứ gì, tại sao bọn họ lại muốn hướng đến.
Nhan Mộ Nhi tò mò hỏi.
Nghe thấy đồ nhi thế mà hô lên hai chữ phu quân, nữ tử không bình tĩnh, nhưng nghe Nhan Mộ Nhi nói chuyện tiếp theo thì dần tỉnh táo lại.
Nữ tử không nói gì, quay người đi vào trong nhà gỗ, mà Nhan Mộ Nhi cảm giác giam cầm biến mất, lập tức nhảy ra ao nước.
Toàn thân phát ra đạo lực sấy khô quần áo.
Ba ngày này Nhan Mộ Nhi vẫn luôn nghĩ biện pháp, làm thế nào mới có thể ra ngoài, nếu như sư phụ không cho, mình sẽ rất khó đi ra.
Nếu như mình không đi ra, phu quân nhất định sẽ lo lắng, nói không chừng thừa dịp mình không có ở đó liền cưới Diệp Lưu.
Tỷ muội các nàng liên thủ, phu quân nhất định sẽ luân hãm, nếu như sau này trở về, địa vị khó giữ được a.
Đi vào trong nhà gỗ, Nhan Mộ Nhi nhìn thấy sư phụ đang pha trà, liền ngồi đối diện sư phụ.
- Sư phụ, Mê Vụ Sâm Lâm chúng ta đến cùng có thứ gì, đáng để người khác nhìn trộm?
Nhan Mộ Nhi nghi hoặc hỏi.
Nữ tử không có lên tiếng, lại rót một chén trà nóng, nâng ở lòng bàn tay nhấp một miếng nhỏ.
Nhìn động tác của sư phụ, Nhan Mộ Nhi biết sư phụ muốn nói.
- Lời của sư phụ nói con đều quên hết rồi sao?
- Sư phụ, phu quân là người tốt.
- Sư phụ đã nói bao nhiêu lần rồi?! Không được động chân tình với nam nhân! Con chỉ có thể lợi dụng nam nhân! Nam nhân đều là đồ lừa đảo!
Nhan Mộ Nhi thấp giọng nói ra:
- Sư phụ, phu quân xưa nay sẽ không gạt người.
- Sao con biết hắn không có lừa con? Con dám chắc chắn như thế?
- Đúng vậy, con rất chắc chắn.
Ánh mắt Nhan Mộ Nhi kiên định, Dạ Côn sẽ không lừa mình, Dạ Côn rất sủng ái mình.
- Con đã bị tên nam nhân kia làm mê mẩn thần trí!
- Sư phụ, dù gì hiện tại con cũng đã gả cho phu quân.
Nhan Mộ Nhi muốn chiếm lấy Côn ca, cũng là muốn gạo nấu thành cơm, như thế sư phụ cũng sẽ không có cách nào.
Nhìn đồ nhi mình kiên định như thế, nữ tử rõ ràng bị tức không nhẹ.
Nhan Mộ Nhi tiếp tục nói:
- Nếu không phải có phu quân, con cũng không biết có người mưu đồ Mê Vụ Sâm Lâm, sư phụ, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
- Con muốn biết?
- Ừm.
Nhan Mộ Nhi nhẹ gật đầu.
- Ta không nói cho con biết.
Nhan Mộ Nhi:......
- Trừ phi con rời khỏi nam nhân kia.
- Sư phụ, sao người có thể như vậy chứ.
- Con nên biết, con chính là yêu! Hắn là người! Hai người các con vĩnh viễn không ở cùng với nhau được.
- Ai nói không thể ở cùng một chỗ được, chỉ cần chúng con cảm thấy có thể là được, không cần để ý người khác nghĩ như thế nào.
Nhan Mộ Nhi không phục.
Nhưng mà nữ tử trầm giọng nói ra:
- Chẳng lẽ con hy vọng phu quân con nhìn thấy con sinh ra một con mèo sao? Con có nghĩ đến cảm nhận của phu quân con chưa? Con có dám nói thân phận của con cho phu quân con biết không?
Nhan Mộ Nhi trầm mặc, nàng quả thật không dám nói cho Dạ Côn biết thân phận của mình, bởi vì sợ nói cho phu quân, phu quân liền sẽ rời khỏi mình.
Hơn nữa phu quân còn là một tên Khu Ma Nhân chuyên nghiệp.
Đến lúc đó nói không chừng còn khu mình luôn.
Nếu quả thật giống như lời sư phụ nói, đến lúc đó sinh con, trong ngực phu quân ôm một con mèo, đoán chừng đều sẽ cảm thấy tuy trên đầu không có tóc nhưng lại có một thảm cỏ xanh.
- Phu quân con sẽ không để ý đến chuyện này đâu, hắn... hắn rất bao dung.
- Ha ha ha... nhân loại sẽ không bao dung cho Yêu, con nghĩ nhiều rồi.
Nhan Mộ Nhi không nói, trong lòng đương nhiên vẫn tin tưởng Dạ Côn, nhưng ngoại trừ Dạ Côn, những người khác nàng sẽ không tin.
- Chuyện đã đến nước này, ta cũng sẽ không gạt con nữa.
Nữ tử từ tốn nói.
Nhan Mộ Nhi nhẫn nhịn nghẹn miệng, bỗng nhiên nói ra:
- Sư phụ, người khoang hãy nói, để con đoán thử một chút.
Nữ tử hơi sững sờ.
- Sư phụ khẳng định sẽ nói, đồ nhi à, kỳ thật sư phụ là mẹ con, mẹ chỉ là muốn tốt cho con, nam nhân nhân loại đều không dựa vào được.
Nhan Mộ Nhi giang tay ra, dùng ngữ khí trêu chọc nói ra.
Kỳ thật cũng chỉ là chém gió, điểm này cũng giống như Dạ Côn, xem ra Nhan Mộ Nhi học được từ trên người phu quân.
Khóe miệng nữ tử hơi co lại, trầm giọng nói ra:
- Làm sao con đoán ra được?
- Này còn phải đoán à, ỏ trong thế giới nhân loại có người gọi là thuyết thư tiên sinh, trên cơ bản đều là sáo lộ này.
Nữ tử:......
- Không sai, ta chính là mẹ con.
- Sư phụ, ngươi đừng nói giỡn.
Nhan Mộ Nhi giơ tay lên, bộ dạng ta mới không tin, sư phụ đừng đùa.
Nữ tử trầm giọng nói ra:
- Con thấy biểu tình này của sư phụ là đang nói đùa sao?
Nhan Mộ Nhi chăm chú nhìn sư phụ, thì thào hô:
- Người thật sự là mẹ con?
- Đúng vậy.
- Vậy cha con là ai?
Nữ tử im lặng, hoàn toàn không nghĩ tới, nữ nhi thế mà lập tức hỏi cha nó là ai.
- Để con đoán một chút.
- Con đừng đoán, mẫu thân sẽ cho con biết.
Nữ tử trầm giọng nói ra, thế giới loài người quá biết dạy Yêu.
Nhan Mộ Nhi mấp máy môi một cái, len lén liếc sư phụ, đột nhiên từ sư phụ biến thành mẫu thân, chuyển biến như thế nhất thời không thể nào tiếp thu được.
- Cha con là người.
- Vậy rất tốt, phu quân của con cũng là người
- Nhưng y là một tên lường gạt!
- Vậy thì phu quân của con khác với phu quân của mẫu thân về bản chất rồi.
Nữ tử:......
Đột nhiên cảm giác hiện tại không có cách nào trao đổi với nữ nhi, có phải tên phu quân của nữ nhi làm hư nó rồi hay không? Khẳng định là như vậy!